Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 899: Lần này sẽ công bằng nhất



Lâm Ngọc dựa theo giao ước từ trước, thanh toán thù lao của giai đoạn điều tra thứ nhất cho Đông Tử.

Ban đầu Lâm Ngọc ra giá cao gấp ba lần để thuê Đông Tử, đây đúng là một số tiền lớn.

Lần này do Lâm Ngọc vui mừng quá trớn nên mới như vậy.

Giai đoạn thứ nhất này Đông Tử nhận được số tiền tương đương với mấy vụ án nhỏ cộng lại.

Cầm được tờ hóa đơn nhìn số tiền ghi trên đó, trong lòng của Đông Tử vô cùng vui vẻ đến nỗi run rẩy cả người.

- Chỉ cần anh điều tra càng nhiều, tin tức càng có giá trị thì tiền không phải vấn đề!

Lâm Ngọc mỉm cười, chân thành nói với Đông Tử.

Muốn làm cho người ta tận tâm tận lực làm việc đúng lúc kịp thời thì thù lao cũng phải tương xứng với những nỗ lực người ta bỏ ra.

Đây là nguyên tắc làm việc của hắn, quả thật là có thể khiến cho người ta toàn lực ứng phó để làm việc cho tốt.

- Nhất định sẽ khiến ngài hài lòng!

Hắn nhìn Lâm Ngọc cũng cảm thấy đây là một người đi thuê có tâm.

Nhưng mà đáng tiếc.

Ai bảo mình gặp đúng phải thần tượng của mình chứ, chuyện hâm mộ minh tinh của bản thân đâu phải đặc quyền của mỗi đám nhỏ trẻ tuổi đâu chứ!

Đông Tử cảm thán.

Sau đó, biểu hiện của hắn có chút do dự, nói với Lâm Ngọc.

- Có chuyện không biết tôi có nên nói rõ ra hay không.

- Ồ? Anh nói đi!

Ánh mắt Lâm Ngọc hiếu kỳ.

- Tôi tiếp xúc với mục tiêu trong hai ngày, có lúc vô tình nghe thấy hai người trợ lý một nam một nữ kia nói chuyện. Người họ Bạch dường như muốn dẫn bọn họ đi rèn luyện cái gì đó. Lần này điều tra chính là một lần rèn luyện của bọn hắn cho nên người họ Bạch yêu cầu ổn định chắc chắn chứ không yêu cầu tốc độ.

Đông Tử cười một tiếng rồi nói tiếp.

- Đương nhiên những câu nói này tôi không ghi âm lại cho nên không thể tính là tư liệu thu thập được. Bây giờ chỉ là thuận tiện nói ra thôi. Ngài cảm thấy có giá trị thì nghe, cảm thấy không có giá trị gì thì coi như tôi chưa nói gì.

Lâm Ngọc gật đầu cười một tiếng rồi nói.

- Được.

Trên mặt biểu lộ nét bình thản nhưng trong lòng của Lâm Ngọc đang suy nghĩ.

Đừng xem vừa rồi hắn hưng phấn vì nhìn thấy thời gian báo cáo trong bản nháp bị xé kia, thậm chí quyết định nộp báo cáo kết thúc trước bọn Bạch Tiểu Thăng một ngày.

Nhưng trên thực tế, hắn vẫn sẽ dốc sức để tiến về phía trước.

Dù sao thì đó chỉ là một bản nháp, hơn nữa lại còn bị xé ra rồi.

Không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy bên Bạch Tiểu Thăng kia sẽ giữ nguyên hay thay đổi kế hoạch, có chắc chắn không sớm hơn không.

Vì lẽ đó, Lâm Ngọc cũng sẽ không hề buông lơi.

Nhưng mà Đông Tử nói kiểu này, cảm giác đầu tiên của Lâm Ngọc đó là kỳ hạn nộp báo cáo rất có thể là thật.

- Thời điểm bọn Bạch Tiểu Thăng ở Dư Tuyền điều tra hai vụ án kia, trong báo cáo cũng viết thời hạn điều tra cũng gần như vậy. Dưới cái nhìn của mình, năng lực của hắn không cần thời gian lâu như vậy mới phải. Mà bây giờ dựa theo tư liệu mà Bạch Tiểu Thăng đang nắm càng không thể lâu như vậy. Kết hợp cả hai cái.. Thật sự là Bạch Tiểu Thăng đang lấy thực chiến để rèn luyện người cấp dưới!

Lâm Ngọc xác định như vậy.

Dưới cái nhìn của hắn, Bạch Tiểu Thăng hiện tại chắc là chưa biết hắn đang ở Ngô Khâu, nên sẽ không có sự chuẩn bị đề phòng gì cả.

Giọng nói của Lâm Ngọc có chút khâm phục Bạch Tiểu Thăng.

- Mình cướp thành quả của hắn một lần, mà hắn vẫn có thể duy trì tâm lý ổn định để tiếp tục chấp hành kế hoạch của bản thân, thật là lợi hại!

Hơn nữa hắn biết những thiếu sót của bản thân, khi vừa mới làm quan sự vụ toàn bộ nhờ vào tâm cơ và trí tuệ, kinh nghiệm của hắn thiếu hụt là không được, nhất định sẽ có lúc đi nhầm đường. Hơn nữa phụ tá của hắn càng thiếu kinh nghiệm nhiều hơn!

- Biết mình không đủ rồi đi chậm, nhìn xa trông rộng mà tiến lên!

- Bạch Tiểu Thăng, bây giờ Lâm Ngọc tôi cảm thấy cậu đã đạt tiêu chuẩn làm một đối thủ rồi!

Đông Tử đứng dậy nở nụ cười với đám người Lâm Ngọc.

- Tôi cũng không chờ lâu nữa, còn phải về tiếp tục công việc của mình. Sau này tôi sẽ đi chú ý mật thiết động tĩnh của bọn họ, những chuyện như thế này các ngài cứ yên tâm chờ tin của tôi!

Lâm Ngọc gật đầu, rất hài lòng với thái độ của Đông Tử

- Cao Bằng, tiễn khách.

Lâm Ngọc cố ý dặn dò.

Cao Bằng dẫn Đông Tử đến cửa, lúc tạm biệt còn vỗ vỗ vai như thể hai người là anh em.

- Cảm ơn người anh em, cậu chính là cứu tinh giúp chúng tôi đỡ phải làm thêm rất nhiều việc. Có có hội thì mời cậu uống rượu cùng chúng tôi nhé.

Đông Tử cười cười nhưng cũng không coi đó là sự thật.

Đưa Đông Tử ra cửa xong Cao Bằng quay trở lại, nhìn thấy Lâm Ngọc đang lật xem tư liệu.

Hắn và Lưu Yến không dám quấy rầy, sau khi thấy Lâm Ngọc thả xuống nhưng tư liệu kia mới cầm lấy xem.

Tầng dưới khách sạn.

Đông Tử đứng ở cổng ra vào nhìn về cửa phòng của bọn Lâm Ngọc, lập tức cười khẽ một lúc.

Hoàn thành nhiệm vụ, dễ dàng cầm được tiền thù lao, tâm tình của hắn không tệ.

- Tiếp đó mình còn phải đưa thêm hai lần tin tức tình báo mới được, tiền này có phải là kiếm lời hay không cũng chẳng quan trọng, ngược lại là do các người làm việc không chân chính trước.

Đông Tử nói lầm bầm, xoay người rời đi.

Bên chỗ Lâm Ngọc.

Khoảng chừng hơn nửa giờ sau, hắn thả những thứ trong tay xuống.

- Chúng ta không cần phải vội vàng làm việc, cứ theo thời gian của Bạch Tiểu Thăng là ngày này đi.

Lâm Ngọc nói với Cao Bằng và Lưu Yến.

- Chúng ta lại làm theo phương pháp như trước, tôi suy diễn, các cậu đi điều tra.

- Có điều các cậu xuất hiện thì thay đổi tên gọi đi, còn phải tránh thời gian mà trợ lý của đối phương đi điều tra nữa.

- Lần này mới chân chính là đọ sức công bằng nhất!

Ý chí chiến đấu của Lâm Ngọc dâng trào, hắn hiên ngang nói.

Cao Bằng và Lưu Yến gật đầu.

Tuy rằng phải giấu giấu diếm diếm, ẩn núp trước trợ lý của người ta không khỏi khó chịu một chút, nhưng mà dù sao bọn họ cũng tốt hơn trước không phải liều mạng cả ngày lẫn đêm .

- Có điều, chúng ta có nên chọn người đến điều tra hay không, dù sao bên bọn họ xuất hiện toàn bộ là trợ lý, lại có lý do hợp lý giải thích, mà chúng ta cũng xuất hiện như vậy có thể khiến cho người khác chú ý, chẳng may khiến cho bọn họ biết được chắc chắn sẽ không hay.

Cao Bằng thấy Lâm Ngọc nhìn hắn, vội vàng nói thêm.

- Đây là tình huống đặc biệt mà lão đại, làm gì cũng phải hết sức đảm bảo rằng đối phương không phát hiện được chúng ta mới tốt. Còn nữa là điều động người đến đây cũng chỉ là làm một vài điều tra cơ sở, sẽ không phá vỡ công bằng!

Lâm Ngọc suy nghĩ một chút cũng gật gù.

- Được rồi, vậy chuyện này cậu cứ việc sắp xếp, có thể phối hợp với trợ lý Trương Vũ của thầy.

Lâm Ngọc nói.

Cao Bằng vội vã gật đầu.

Lâm Ngọc suy nghĩ tỉ mỉ cũng thấy việc này là không thể thiếu.

Hai bên đấu mà không phá tốt nhất là đừng gặp gỡ trước mặt.

Hơn nữa hắn sẽ không thật sự đối đầu cứng rắn với Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao một vị quan sự vụ gương mẫu đối đầu chính diện với một vị quan sự vụ kiểu mới không phải chuyện nhỏ!

Cho đến bây giờ Lâm Ngọc vẫn đang do dự, nếu vụ án này được điều tra xong hắn có cần phải nộp lên cho tập đoàn hay không!

Như vậy có phải càng khiến cho mẫu thuẫn trở nên gay gắt.

- Quên đi, trước tiên cứ làm xong việc đã, sau khi làm xong rồi hay là mình không nộp lên bộ sự vụ mà đưa trực tiếp cho Bạch Tiểu Thăng! Để cho hắn nhìn rõ ai mạnh hơn là được rồi.

Hắn có dự định như vậy.

Thật ra, qua nhiều ngày như vậy cũng tỉnh táo lại một chút, có lúc bản thân Lâm Ngọc cũng tự hỏi lòng.

Lâm Ngọc hắn bình tĩnh kín đáo như thế nào sao lại một mực muốn tranh đua với Bạch Tiểu Thăng.

Nói khó nghe chúng ta thật sự là kẻ thù ư! Lâm Ngọc tự chế giễu trong lòng.

Sau đó mấy ngày.

Bạch Tiểu Thăng ở một đằng, Lâm Ngọc ở một phương, mỗi người một chỗ tự mình điều tra.

Hai bên đều không tiếp xúc với nhau.

Trong thời gian này, Đông Tử lại đến hai lần nữa mang đến càng nhiều tin tức tình báo cho bọn Lâm Ngọc, đồng thời hắn cũng thu được đủ tiền thù lao.

Có điều ở lần thứ ba, Lâm Ngọc bỏ dở lần hợp tác này, đồng thời thanh toán nhiều thêm một phần phí tổn.

Theo như Lâm Ngọc từng nói, nếu như Đông Tử lại đi thu thập thêm tin tức tình báo, đồng nghĩa với việc không công bằng đối với bọn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn không muốn như vậy!

Rất nhanh đã đến ngày bên Bạch Tiểu Thăng nộp báo cáo theo kế hoạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận