Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 900: Người ở chỗ làm việc, thân bất do kỷ!



Ngày mai chính là ngày mà Bạch Tiểu Thăng nộp báo cáo lên.

Ngày hôm nay, vừa giữa trưa Lâm Ngọc đã ngồi trên ghế salon ở khách sạn, một tay cầm điện thoại di động, một tay bưng ly rượu đỏ trầm tư không nói.

Hắn đã kết thúc điều tra ở nơi này.

Vừa vặn, sớm hơn Bạch Tiểu Thăng một ngày.

Toàn bộ điều tra được Lâm Ngọc toàn lực thôi diễn, phát huy đến cực hạn.

Đổi là người khác, tuyệt đối sẽ không làm được điều này.

Đương nhiên, nếu như bên này ngày đêm làm việc sẽ hoàn thành xong sớm hơn.

Cao bằng và Lưu Yến cảm thấy rất tự hào và phấn chấn.

Có điều, nếu Bạch Tiểu Thăng biết Lâm Ngọc có thể làm đến mức độ này thì nhất định sẽ cảm khái. Nếu như hắn dùng hết hỏa lực thì Lâm Ngọc còn kém xa hắn, thế nhưng Lâm Ngọc chỉ dựa vào não người và dùng chính sức lực của bản thân hắn.

Làm được đến mức độ này, thực sự là biến thái.

Trong đám người sự vụ quan, Lâm Ngọc cũng không thẹn với cái danh kiểu mẫu.

Đáng tiếc, đối thủ của Lâm Ngọc là Bạch Tiểu Thăng. Người mạnh hơn hắn rất nhiều.

Hơn nữa, Bạch Tiểu Thăng còn có Hồng Liên giúp đỡ.

Lúc này!

Trước mặt Lâm Ngọc bày ra một phần báo cáo đã chỉnh sửa lần cuối.

Nhìn bản báo cáo ở trước mặt, Lâm Ngọc không có sự cao hứng mà hắn hay tưởng tượng.

Trước mặt Tô Lăng Ngữ ở bộ sự vụ bên kia, hắn đã bị mất mặt. Bạch Tiểu Thăng không phải kẻ cầm đầu nhưng là người đổ thêm dầu vào lửa.

Vì lẽ đó, hắn một đường đánh lén Bạch Tiểu Thăng.

Ở Dư Tuyền, Bạch Tiểu Thăng nhịn.

Nhưng chuyện này, không phải là hắn sợ mà là sự rộng lượng của hắn.

Lâm Ngọc luôn cảm thấy, hai bên so sánh thì phong độ của mình không bằng Bạch Tiểu Thăng.

Do vậy, từ sáng sớm đến hiện tại đã gần buổi trưa, Lâm Ngọc đều ngồi như thế.

Người quả quyết như hắn lại do dự vào lúc này.

Nộp báo cao hay không nộp?

Lấy chứng cư hiện tại, công ty Ngô Sơn đã phạm vào vấn đề nghiêm trọng, giáng chức tổng giám đốc là mức xử phạt thấp nhất.

Nếu như tra rõ thì nói không chừng, vấn đề sẽ càng nặng.

Có điều, tính đến hiện tại thì bọn họ vẫn chưa tìm được chứng cứ chứng minh Trương Khải và tổng giám đốc Ngô Sơn cấu kết làm bậy với nhau.

Đương nhiên, điều này cũng nằm trong dự liệu của bọn hắn.

Theo Trương Khải nói, đối phương trắng trợn, không kiêng dè tham ô tài chính, nhất định sẽ làm việc cẩn thận.

Nếu như bị bọn tra được mới gọi là có vấn đề.

Có điều hắn rất tin tưởng, nếu như chính thức điều tra thì nhất định sẽ tra ra vấn đề.

- Lão đại, mọi chuyện đã làm tốt, báo cáo cũng kiểm tra nhiều lần. Khi nào chúng ta gửi đi bộ sự vụ.

Cao Bằng không nhịn được hỏi Lâm Ngọc.

- Đúng vậy!

Lưu Yến cũng nói.

Lưu Ngọc yên lặng gật đầu, nhìn bọn họ một chút rồi hỏi.

- Hai người nói xem, tôi có nên nộp báo cáo không?

Lâm Ngọc vậy mà lại đang do dự chuyện này.

Cao Bằng và Lưu Yến đồng thời sững sờ, hai người đều có chút không tin.

- Lão đại, anh đang nói cái gì vậy. Tại sao lại không nộp báo cáo.

- Đúng vậy! Mấy ngày này, chúng ta lao tâm lao lực vì chuyện này. Bây giờ, có thành quả sao lại không nộp?

Lâm Ngọc không nói.

- Anh sợ cùng sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng xé rách ra mặt sao? Anh đừng quên, ban đầu là hắn để anh bị mất mặt trước.

- Không sai, chính hắn phá hủy danh tiếng không bao giờ xảy ra sai lầm khi điều tra của anh.

- Hiện tại bên trong bộ sự vụ, có rất nhiều người đang chờ anh phạm lỗi để cười nhạo. Anh cần phải có nhiều thành tích để lập uy với họ.

- Còn nữa, đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh trước sau như một, không ngừng cung cấp chống đỡ cho anh. Anh nhẫn tâm phụ lòng Trầm tiên sinh sao ?

Hai người phụ tá luân phiên nhau khuyên nhủ.

Bọn họ không muốn nỗ lực của mình trôi theo dòng nước.

Đề cập đến tôn nghiêm, liên quan đến thầy giáo của mình, ánh mắt Lâm Ngọc dần dần thay đổi.

Có đôi khi, thân ở chỗ làm việc thì giống như người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Lâm Ngọc trầm mặc mở ra điện thoại di động, yên lặng nhìn. Với lại, Tô Lăng Ngữ chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn, thậm chí nếu có liên lạc cũng vô cùng lạnh nhạt.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn dần trở lên lạnh lùng.

- Gửi.

Lâm Ngọc trầm giọng nói một chữ, đem điện thoại di động để trên bàn, xử lý nhanh chén rượu đỏ rồi xoay người trở về phòng.

- Gửi xong, chúng ta rời Ngô Khâu. Đi tìm thầy giáo.

Giọng nói của Lâm Ngọc truyền đến.

Ba giờ chiều, bên phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang ngồi cùng một chỗ.

Báo cáo của họ cũng đã hoàn thành xong.

Có điều, nên đổi lại thành cách nói khác, đó là Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã tạm dừng việc “huấn luyện”.

Hai người ở trong thực chiến, cũng đã học được rất nhiều thứ.

Nhìn báo cáo đã đóng dấu trước mặt, Lâm Vi Vi không nhịn được nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta không gửi báo cáo điện tử sao?

- Kế hoạch là ngày mai, gấp làm gì.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Nhưng chúng ta đã làm xong rồi, chẳng nhẽ chờ Lâm Ngọc bên kia giành trước cơ hội sao ?

Lâm Vi Vi lầm bầm nói.

- Nhưng nếu như, bọn họ không có năng lực hoàn thành xong trong hôm nay thì sao.

Lôi Nghênh cũng không nhịn được nhìn bạch Tiểu Thăng.

- Yên tâm đi. Người khác anh không biết, nhưng bọn người Lâm Ngọc sẽ làm được.

Bạch Tiểu Thăng cực kì khẳng định nói.

Nói thật, khi ở Kim Bình Bạch Tiểu Thăng đã xem qua báo cáo điều tra Trương Khải của Lâm Ngọc, cũng rất là thán phục.

Lâm Ngọc không nắm giữ đầy đủ tài liệu mà có thể định ra bảy phần mười tội danh của Trương khải. Hơn nữa, hắn hoàn thành trong vòng ba mươi phút. Đồng thời, hắn một bên tiến hành điều tra, một bên làm báo cáo. Điều này chứng tỏ cái gì ?

Hắn cùng phụ tá của hắn đều rất tài giỏi.

Bạch Tiểu Thăng có thể thắng là do đã chuẩn bị đầy đủ, cộng thêm Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ra bài không theo lẽ thường, còn do Trương Khải đã bị người ta tấn công một lần, phòng tuyến tâm lý bị hao tổn.

Nghiêm ngặt mà nói, là bên mình chiếm lời phía bên Lâm Ngọc.

- Nếu mình không có Hồng Liên, chỉ sợ sẽ rơi vào giằng co với hắn. Thậm chí, bởi vì kinh nghiệm không đủ, có thể sẽ bị thua.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm cảm thán.

- Lâm Ngọc là một đối thủ rất mạnh.

- Hi vọng báo cáo lần này, anh sẽ không nộp. Dù sao, tôi cũng hi vọng trở thành bạn bè chứ không hi vọng là kẻ thù với anh.

- Giá trị quan của tôi và anh cũng không có xung đột gì.

Bạch Tiểu Thăng chờ đợi Lâm Ngọc báo cáo là không giả, nhưng cũng chờ mong Lâm Ngọc sẽ không báo.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng đang cảm khái, tiếng điện thoại di động vang lên.

- Phùng Ly.

Nhìn tên hiện lên trên màn hình, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải tập trung suy nghĩ.

Phùng Ly đang ở bộ sự vụ trực ban. Chính mình nhờ nàng quan sát hộ, giờ nàng gọi điện thoại đến thì chỉ có thể là một chuyện.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thở dài.

- Lâm Ngọc, chung quy anh vẫn đi đến bước này.

Bạch Tiểu Thăng nhận điện thoại, lẳng lặng nghe.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chờ bên cạnh, không kìm được nhìn nhau.

Xem ra, Lâm Ngọc đã hành động, bọn họ đã nộp báo cáo đi.

Nghe xong năm phút đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng nói một tiếng cảm ơn vào điện thoại.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cúp máy rồi nhìn về phía Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh, bình tĩnh nói một câu.

- Bọn người Lâm Ngọc đã nộp báo cáo lên phía trên.

- Vậy chúng ta!

Lâm Vi Vi không kiềm chế được, kích động nói.

- Gửi báo cáo đi.

Bạch Tiểu Thăng nói, sau đó đứng lên.

- Việc nơi này đã xong, chúng ta cũng nên đi thành phố Vân Hải hội họp với Lâm Kha.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng trở nên nhẹ nhàng. Dưới cái nhìn của hắn, chỉ cần có kết quả thì không đáng để hắn tiếp tục suy nghĩ nhiều.

Làm bạn bè thì hắn rất hoan nghênh.

Là kẻ địch, hắn sẽ làm một đối thủ xứng đáng.

- Đã hiểu.

Lâm Vi Vi nở nụ cười, chạy như bay đến trước máy vi tính, sau đó gửi đi báo cáo kết quả điều tra của bọn họ.

Bộ sự vụ, tại phòng làm việc của Lý Hạo Phong, bỗng nhiên có người gõ cửa.

- Tiến vào đi.

Lý Hạo Phong nói.

- Đại sự vụ quan Hạo Phong, không tốt.

Người đến hấp tấp nói.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc gửi đến báo cáo.

Lý Hạo Phong kinh ngạc nhìn hắn,

- Chuyện này có gì không tốt?

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng cũng gửi đến báo cáo, mà lại cùng thành phố với sự vụ quan Lâm Ngọc.

- Cái gì.

Lý Hạo Phong giật mình, lẩm bẩm nói.

- Hai người này…. Lúc này, sẽ không định tạo lên sóng gió gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận