Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 906: Tránh ra cho tôi!



Bạch Tiểu Thăng là đã sớm kiến thức qua cá tính táo bạo này của Lâm Kha.

Nếu cô ấy vui vẻ, thậm chí có thể cùng người khác nũng nịu. Nhưng một khi để cô ấy cảm thấy khó chịu, vậy thì xin lỗi.

Đến Thiên Vương lão tử cũng không để vào mắt !

Coi như có là Hạ Hầu Khải cũng dám hận !

Một lần nổi giận, dù là chín con trâu cũng không thể kéo lại!

Bạch Tiểu Thăng còn từng trêu tức nói rằng đây là tính khí mèo con.

Trong thời gian này, Lâm Kha đưa đám người đi tới Cổ Thành Vân Hải. Vì sao nàng lại hào hứng bừng bừng chạy tới địa điểm bên này đầu tiên, bởi vì muốn mang mọi người thưởng thức cảnh suối phun đẹp nhất thành phố Vân Hải là "Kính Hoa Thủy Nguyệt" .

Nói lên địa điểm du lịch này cũng là một trong những thương hiệu hàng đầu của Vân Hải.

Cách đó vài trăm mét là dải đường đá xanh, hai bên là hồ nước, đều có mười hai cái đài phun nước suối nhỏ, tạo hình độc đáo, đối xứng lẫn nhau. Mỗi đài phun nước suối nhỏ đều lấy chủ đề là một trong số các loài hoa trong tháng mười hai để tạo hình.

Ở cuối con đường đá xanh lớn là một hồ nước lớn, trung tâm hồ là một đài phun nước khổng lồ cao ba tầng, điêu khắc lộng lẫy, có sáu tầng màn nước phun cuồn cuộn bên dưới, khung cảnh hoành tráng từ những chi tiết nhỏ nhất.

Bởi vì là kiến trúc tiêu chí, cho nên "Kính Hoa Thủy Nguyệt" được chỉ định là cảnh quan vĩnh viễn không thu lệ phí.

Chính vì vậy, nơi đây coi như vẻ đẹp tượng chưng của Vân Hải nhằm thu hút khách du lịch.

Thế nhưng ngày hôm nay, lại có người giở trò bao trọn khu này.

Ai cho phép!

Lâm Kha cảm thấy cực kỳ khó chịu !

Ngóng nhìn về phía trước có rất nhiều khách du lịch tới đây, có vẻ hơi ồn ào.

Bên này, trước lối vào cửa lớn còn có người đang giúp duy trì trật tự.

Nhưng nghe nói, dường như những người này cũng là du khách, được thuê mướn tạm thời phục vụ việc thông báo đơn giản đối với những người muốn đi vào và đảm bảo giữ trật tự đơn giản.

Nét mặt Lâm Kha trở lên lạnh lùng, trực tiếp đưa đám người Bạch Tiểu Thăng tiến vào trong.

Nàng hét lên câu "Tránh ra" với một chàng trai trẻ tuổi đang muốn ngăn cản nàng rồi cố gắng giải thích tình hình.

Anh chàng này cũng còn trẻ tuổi, lại bị một cô bé cũng trẻ tuổi quát lớn thì gương mặt đỏ lên, cười ngượng ngùng một tiếng, cũng không có ngăn cản nữa mà đứng nhìn đoàn người Lâm Kha đi qua.

Thời điểm đi ngang qua, Bạch Tiểu Thăng vẫn không quên mỉm cười áy náy với anh bạn trẻ kia một lần.

Hắn cũng từng làm thêm việc phát tờ rơi ở quảng trường lớn và bị người khác quát lớn.

Ngay lúc này, tuy chàng trai trẻ kia không phải đang phát tờ rơi, nhưng có vẻ hào hoa phong nhã, rất giống như một sinh viên.

Bạch Tiểu Thăng cũng là nảy sinh cảm xúc nhất thời trước tình cảnh này, nhớ lại một chút hoàn cảnh bản thân mình lúc trước.

Tuy nhiên lúc đó, chính mình làm vất vả một giờ mới được mười mấy đồng, tuyệt đối không có được tiền công hào phóng như thế.

Đội ngũ duy trì trật tự ở phía xa đều là những người đàn ông cao một mét tám, mặc u phục toàn màu đen, đeo kính râm, dường như là đội vệ sĩ.

Bọn hắn ở chỗ Phát Hồng Bao, đôn đốc công tác giữ trật tự.

Mặt đất bên kia, thậm chí còn có đường vải đỏ được kéo cao nửa thước.

Dưới sự chỉ huy của những người đàn ông áo đen kia, mọi người đứng ở hai bên đường vải đỏ, tạo ra một lối đi ở giữa, có thể để mọi người đi qua.

Dù sao sau khi mọi người nhận tiền, ai nấy đều nghe lời thuận theo.

- Hôm nay cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tham gia hỗ trợ cho công việc của thiếu gia nhà tôi, đây chỉ là chút tiền không hề vất vả đạt được, chút lòng thành. Mỗi người một phần, một phần 500 tệ. Nhận được tiền thì mời mọi người đứng ở bên cạnh, không cần lộn xộn. Sau một lát nữa, có lẽ khoảng hai mươi phút, cũng có thể là ba mươi phút. Khi có người vỗ tay, mọi người liền vỗ tay theo, sau đó coi như kết thúc. Mọi người cứ việc thoải mái du ngoạn, chơi đùa.

Một người đàn ông trung niên có vẻ hơi khô khan đang mang vẻ mặt tươi cười, cất giọng nói với những người xung quanh.

Hai ba mươi phút, cộng thêm một tràng vỗ tay liền được nhận 500 tệ, đúng là công việc tốt!

Hiển nhiên đám người vô cùng vui vẻ đồng ý.

Người đàn ông trung niên cũng rất hài lòng.

- Chú Lưu, tình hình bên này thế nào rồi?

Một thanh niên trẻ tuổi cao một mét tám bước nhanh đến rồi hỏi, phía sau hắn còn có hai tùy tùng theo sau.

Gã thanh niên này cũng coi như có chút đẹp trai, nhưng trên gương mặt luôn biểu hiện ra vẻ kiêu ngạo.

- Vĩ thiếu gia, bên này không có vấn đề gì.

Họ Lưu cúi người xuống, cung kính nói.

Thanh niên trẻ tuổi này là bạn tốt của thiếu gia nhà mình, một trong số những cậu ấm ở Vân Hải, gọi là Phó Vân Vĩ, cũng là một nhân vật nổi danh hiển hách.

Hôm nay, thiếu gia nhà mình muốn thổ lộ lãng mạn với một cô Tiểu Minh Tinh ở chỗ này, đây cũng chính là sáng kiến của Phó Vân Vĩ.

Phó Vân Vĩ hài lòng gật gật đầu,

- Chú Lưu, kiểu dáng lễ nghi Châu u này chú học được không tệ đó, thiếu gia. . . Không tệ, cách xưng hô này so với cái gì Tiểu Phó tổng càng dễ nghe hơn. Có lẽ, tôi cũng phải về bàn với cha tôi một chút, để cho Vương quản gia nhà chúng tôi cũng đi đào tạo sâu một lần. Gọi là gì nhỉ? Là phong cách !

- Ngài quá khen.

Nghe được Phó Vân Vĩ khen ngợi, họ Lưu cũng vui vẻ tươi cười, khiêm tốn nói.

Hai người đang nói chuyện, chợt thấy một cây bạch đậu khấu hai tám tuổi, một cô bé với gương mặt non nớt xinh xắn đang hùng hổ xông vào, sau lưng còn đi theo hai nam một nữ.

Có một tên vệ sĩ áo đen đi lên ngăn cản, lại bị cô gái nhỏ trực tiếp đẩy bắn ra.

- Tránh ra cho tôi, đây là địa điểm du lịch công cộng, dựa vào cái gì các người nói bao trọn hết, ai cho phép các người tư cách đấy!

Phó Vân Vĩ và họ Lưu lập tức sững sờ.

Vừa nói việc bên này đã được giải quyết, tại sao lại xảy ra chuyện rồi?

Mọi chuyện phải bình tĩnh!

Vừa rồi cũng có mấy kẻ khó chơi đến gây chuyện , bất quá, đó là một người đàn ông cao lớn thô kệch, có vẻ rất ngang tàng, còn đi cùng với hai người bạn.

Không thèm nể mặt mũi, mở miệng liền đòi hơn một ngàn đồng.

Số tiền này, bọn người họ Lưu thật đúng là không quan tâm.

Trước mắt có nhiều người như vậy, phải đến ba bốn trăm du khách, tiền phát ra ngoài lên tới hơn hai mươi vạn, nhưng trong mắt bọn họ chỉ là món tiền nhỏ dọn bãi thôi.

Mấy ngàn tệ lại đáng là gì.

Tuy nhiên, thiếu gia nhà mình tạo ra tràng diện này, không cho phép kẻ nào ngang ngược như vậy. Dám ở chỗ này quấy rối phải chịu nhận bài học nhớ đời.

Họ Lưu ra hiệu ánh mắt, liền có bảy tám người xông lên.

Người đàn ông áo đen cầm đầu vừa nhe răng cười vừa dùng cánh tay thô to như bắp chân người thường ghìm chặt cổ kẻ đi đầu kia, rồi cười nói,

- Nào người anh em, chúng ta qua bên kia tâm sự.

Sau đó bảy tám người này lôi lấy ba người kia rời đi.

Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, chẳng cần phải nghĩ cũng hiểu rõ.

Người ta đưa cho tiền chùa, xem như mời rượu, vậy mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì trách được ai.

Cho nên suốt cả nửa ngày hôm nay, mọi người đều là nghe lời, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện ở đâu ra một cái gai, mà còn là một con nhãi ranh.

Họ Lưu chau mày, áy náy cười một tiếng với Phó Vân Vĩ, sau đó chạy tới đón trước Lâm Kha.

Bên kia, mấy tên vệ sĩ đã bao vây cô nàng lại.

Nếu gặp phải người làm càn gây rối là đàn ông, bọn họ có thể dùng vũ lực đến uy hiếp, giết gà dọa khỉ cảnh cáo với mọi người.

Nhưng mà, ngay lúc này mọi người phát uy với một con nhãi ranh có vẻ hơi mất phong độ!

Đám vệ sĩ cũng đang do dự.

Họ Lưu học đã qua lớp đào tạo quản gia kiểu Anh quốc chính thống, luôn luôn đem phong độ quý ông khắc sâu trong lòng.

Cho nên, sau khi hắn tới liền nụ cười ôn hòa.

Đối mặt với cả đám vệ sĩ vây xung quanh, nhưng Lâm Kha không hề cảm thấy sợ hãi.

Thật ra nàng có thể đánh lại, còn có Bạch Tiểu Thăng đi cùng đây.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Lâm Kha, giống như đang nhìn một đứa trẻ được cưng chiều, hắn cũng không muốn ngăn cản, chỉ muốn bảo vệ tốt cô ấy là được.

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, nét mặt Lâm Vi Vi vô cùng bình tĩnh, nàng thừa hiểu Bạch Tiểu Thăng rất lợi hại.

Hơn nữa, còn có Lôi Nghênh đi cùng họ.

Lôi Nghênh trông có vẻ thờ ơ, nhìn mấy tên vệ sĩ kia như nhìn con sâu cái kiến.

Nếu cần ra tay, hắn có thể hạ gục tất cả đám kia chỉ trong mười giây.

Nhập viện chỉnh hình các thể loại.

Nhìn thấy Lâm Kha còn gan lì xông đến, ở bên ngoài cách đó vài chục bước họ Lưu cất tiếng nói,

- Cô bé, xin đợi một chút !

Lâm Kha nhìn lên thì thấy một ông chú tầm tuổi trung niên đang mỉm cười nhẹ nhàng và đi về phía mình, có vẻ giống như là chủ sự ở đây, lập tức dừng lại chờ đợi với gương mặt lạnh lùng.

Lâm Kha dáng người nhỏ nhắn cân đối, gương mặt xinh đẹp, lúc tức giận lại nhìn vô cùng đáng yêu.

Phó Vân Vĩ đi theo lưng họ Lưu nhìn thấy mỹ nữ còn non nớt này, ánh mắt hắn lập tức sáng lên.

Gần đây, hắn trở lên yêu thích loại hình đồ chơi ‘Nữ Bộc’ này.

- Đúng là tiểu mỹ nhân, đây thật sự là cực phẩm nhân gian !

Phó Vân Vĩ bí mật thèm muốn,

- Bất luận như thế nào, một thời gian nữa mình cũng phải làm quen. . . Phải đem nắm trong tay !

Phó Vân Vĩ không biết rằng ý nghĩ này của hắn rất nguy hiểm.

Không phải dạng Lolita nào cũng đều có thể trêu chọc, có một số ít là nguy hiểm trí mạng, đặc biệt là kiểu như Lâm Kha này, nhìn thì có vẻ thân hình nhu nhược mềm mại dễ đạp đổ, nhưng thật ra đó là mãnh hổ, dám đánh chủ ý với cô ấy, đúng là vuốt râu hùm! Không khác gì đang tìm đường chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận