Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 909: Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà!



Phó Vân Vĩ cho rằng tâm cơ của mình đã rất cao thâm, chọn đúng thời điểm để xuất hiện, nhất định sẽ khiến mình rất đẹp trai.

Nhưng hắn thật sự không biết, tâm trí của bốn người phía đối diện, không người nào có thể cao như hắn, mà là cao hơn rất nhiều.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chỉ cảm thấy buồn cười, cảm giác bản thân thật sự rất nhàm chán.

Còn Lâm Kha vừa nhìn hắn thì cả người lại run lên nhè nhẹ.

Phó Vân Vĩ nhìn thấy điều đó, tâm trạng lại càng thêm đắc ý.

Hắn cho rằng do mình quá đẹp trai khiến cho tiểu cô nương này phải run rẩy.

Nhưng lại không hề biết rằng, hắn đang khiến “lão a di” này buồn nôn đến phát điên.

Hình tượng được cho là đẹp trai lóa mắt đó trong mắt của Lâm Kha, đẹp trai thì không có, chỉ còn lại hai chữ đằng sau.

- Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là đến xem phong cảnh. Không có hứng thú muốn kết giao bạn bè!

Giọng của Bạch Tiểu Thăng băng lãnh nói với Phó Vân Vĩ.

Cho dù lúc đối mặt với Lưu thúc đang muốn động tay chân, trong giọng nói của Bạch Tiểu Thăng vẫn còn một chút khách khí. Nhưng mà khi đối mặt với tên Phó Vân Vĩ này, trong lòng hắn lại cực kỳ buồn nôn.

Không vì việc khác, Bạch Tiểu Thăng đã nghe thấy tiếng lòng chân chính của hắn.

Lại nhìn thái độ khiêm khiêm quân tử đó của hắn, thật sự là muốn ói.

Phó Vân Vĩ sững sờ, không hiểu vì sao khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với mình, dường như có mang theo địch ý.

Hắn còn tưởng rằng là do Lưu thúc khiến Bạch Tiểu Thăng bực mình nên lập tức cười một tiếng,

- Người anh em này, cậu khả năng không biết tôi nên để tôi giới thiệu qua bản thân một chút. Tôi là Phó Vân Vĩ, bố tôi ở Vân Hải cũng coi như có chút danh tiếng. Công ty của nhà tôi ở Vân Hải cũng được xếp hàng thứ ba!

Phó Vân Vĩ nói một cách vô cùng kiêu ngạo.

Câu nói của hắn còn chưa dứt, người dân Vân Hải ở bốn phía đang xem náo nhiệt lập tức phát ra một tiếng hô trầm thấp.

- Người trẻ tuổi này gọi là Phó Vân Vĩ sao, hắn nói công ty của nhà hắn xếp thứ ba ở Vân Hải, chẳng lẽ Phó gia đó!

- Không sai, đúng là hắn !

- Ông trời ơi, tháng trước tôi còn chứng kiến hắn lên phát biểu, chỉ một đêm đã cho một cô gái quà tặng lên đến một triệu! Là kẻ có tiền chân chính !

- Đây coi là cái gì, khi người ta được phỏng vấn thì còn bảo đây chẳng qua là tiền tiêu vặt của hắn mà thôi !

- Chậc chậc, thật lợi hại! Tôi muốn chụp một kiểu ảnh, hôm nay xem như đã nhìn thấy người có tiền !

Nghe thấy tiếng nghị luận bốn phía, khóe miệng Phó Vân Vĩ không nhịn được nở một nụ cười.

Hắn tất nhiên không có khả năng tự mình nói cho Bạch Tiểu Thăng, ngươi thấy nhà của ta có rất nhiều tiền không, ngươi biết ta tiêu một lần bằng người cùng tuổi khác làm mấy năm không.

Lúc này, nếu có người không quen biết "Tuyên truyền" thay thì mới thể hiện rõ sức mạnh của hắn.

Rất hợp ý mình!

Trên mặt Phó Vân Vĩ chứa đầy ý cười, Ánh mắt lúc nhìn Bạch Tiểu Thăng còn lộ ra vẻ ngạo nghễ.

Hắn thấy, nếu người trước mắt này biết rõ thân phận, tiền tài của mình, nếu không lập tức nịnh bợ thì thái độ cũng sẽ chuyển biến 180 độ.

Phó Vân Vĩ vô cùng chờ mong.

Thậm chí hắn đã nghĩ kỹ, nếu đối phương cung kính nhiệt tình, thì chính mình sẽ lấy loại thái độ gì để đáp lại.

Dù sao hắn là người cầm một triệu làm tiền tiêu vặt.

Nhưng mà, vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng lại không biểu tình.

Cứ bình thản nhìn hắn.

Tùy ý tiêu xài trên một triệu thì coi chính mình rất ghê gớm sao?

Sao mà ấu trĩ thế! Số tiền kia cũng chỉ là người phía trên cho mà thôi.

Còn nữa, con số này hiện tại cũng khó có thể lay động được Bạch Tiểu Thăng.

Tấm thẻ kia của hắn cũng đã có một trăm triệu !

Nếu như dính đến công việc của tập đoàn, hắn còn có thể điều động một trăm triệu nữa!

Tài lực kếch xù như vậy, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thăng, đó cũng chỉ là sự giúp đỡ của trưởng bối nên không đáng lấy ra khoe khoang.

Càng đừng nói đến, sản nghiệp kế thừa của hai người căn bản khác nhau một trời một vực.

Đáng tiếc, Phó Vân Vĩ giống như kiến càng, không biết trước mắt mới là đại thụ !

- Tôi nói, chúng tôi chỉ đến ngắm phong cảnh, còn kết giao, không hứng thú !

Bạch Tiểu Thăng vẫn lạnh lùng như cũ.

Nếu như những người này không chịu tránh ra, hắn và Lôi Nghênh không ngại dùng sức mạnh.

Nụ cười của Phó Vân Vĩ hơi cứng lại, khó có thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng. Hắn đã nói rõ thân phận của bản thân, vậy mà đối phương vẫn cứ thờ ơ như thế?

Chẳng lẽ, nhà của hắn có thực lực không hề kém hơn so với nhà mình?

Phó Vân Vĩ cũng không phải quá ngu ngốc, lập tức nghĩ đến điểm này.

Thế lực tương đương, dù cho đối phương không phải là người bản địa ở Vân Hải, cũng làm cho Phó Vân Vĩ coi trọng.

Kết giao, mới có lợi ích !

Phó Vân Vĩ lập tức nói thầm.

- Các người đã nói chuyện xong chưa, đến cùng là như thế nào, nhanh, tôi còn muốn đi xem suối phun nữa!

Lâm Kha không nhịn được nói.

Tính tình của nàng cũng rất nóng vội.

Phó Vân Vĩ vẫn đang nghĩ ngợi lợi ích càng lớn khi kết giao, lúc nghe Lâm Kha nói như vậy thì lập tức nói.

- Vị tiểu mỹ nhân này mình rất ưa thích, nếu nhà nàng cũng có thế lực, vậy thì càng hay. Ngược lại không cần chơi đùa ngắn hạn, thậm chí có thể lấy về nhà.

Phó Vân Vĩ hưng phấn.

Kỳ thực, hắn cũng bị người nhà liên tiếp thúc giục chuyện cưới xin, thậm chí đã có hai lần được an bài làm quen với cô gái tương xứng.

Việc này sao có thể được !

Những người phụ nữ đó hoặc là lớn tuổi hơn hắn, hoặc là cùng hắn tương đương. Tuy nhiên cao quý có khí chất, bảo dưỡng cũng đều tốt, nhưng vấn đề tuổi tác vẫn không thể bỏ qua!

Ở trong suy nghĩ của Phó Vân Vĩ, những người phụ nữ này đều là cặn bã. Làm gì có cô nào như đậu non, để hắn thèm nhỏ dãi.

Bây giờ lại gặp được một cô gái như thế, Phó Vân Vĩ lập tức động tâm tư.

- Hàn Thiếu cùng Tiểu Minh Tinh kia cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa ! Mà mình bên này là việc chung thân đại sự, hắn nhất định sẽ hiểu được !

Phó Vân Vĩ nghĩ được như vậy nên lập tức hướng về phía Lâm Kha cười nói.

- Mỹ nữ rất muốn nhìn suối phun sao, Kính Hoa Thủy Nguyệt này là cảnh quan tiêu biểu của Vân Hải. Nếu cô đã thích như thế, vậy thì tôi phải cho cô. . . Các cô mặt mũi. May mắn lần này người bao toàn bộ chính là Hàn Thiếu, Hàn gia là đệ nhất thế gia của Vân Hải, may mắn tôi là bạn tốt của anh ta, anh ta hẳn sẽ nể mặt!

Phó Vân Vĩ cười nói.

Nghe lời này, Vân Vĩ thiếu gia đồng ý để bọn hắn đi vào ?

Lưu thúc sững sờ, không nhịn được nói,

- Vân Vĩ thiếu gia, cái này. . .

- Lưu thúc, khi Hàn Thiếu tới thì tôi sẽ tự nói với anh ấy, những người này cứ tính là khách của tôi, tôi để bọn họ đi vào, ông không đồng ý sao ?

Phó Vân Vĩ cũng không quay đầu lại, trong giọng nói lại có mấy phần băng lãnh.

Đôi mắt Lưu thúc lập tức co rụt lại, tranh thủ thời gian nói,

- Không, tôi không có ý này ! Nếu là khách của Vân Vĩ thiếu gia thì đương nhiên không có vấn đề gì!

Lão Lưu cũng rất biết thuận sườn núi thì xuống lừa.

Phó Vân Vĩ mặc dù chỉ là bạn bè của thiếu gia nhà mình, nhưng mà Phó gia, Hàn gia vẫn luôn rất thân thiết, chính là tổng quản của Hàn gia như hắn cũng phải coi Phó Vân Vĩ là nửa cái chủ nhân để đối đãi.

Phó Vân Vĩ hài lòng gật đầu, cười một tiếng với nhóm người Bạch Tiểu Thăng, còn làm động tác vô cùng lịch thiệp đối với Lâm Kha

- Mấy vị, có thể tiến vào.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ Phó Vân Vĩ phải không người tốt lành gì.

Nhưng mà, không có trêu chọc đến chính mình thì cũng không thể trước mặt mọi người dạy bảo hắn.

Nếu không, nếu người khác hỏi lý do thì mình nói như thế nào, nói là nhìn được ý định xấu xa của hắn à. . .

Bạch Tiểu Thăng mặc kệ tên cặn bã này, cũng không khách khí mà dẫn đầu đi vào trong.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ôm lấy Lâm Kha cũng theo sau.

Phó Vân Vĩ cũng muốn cùng đi qua, lại bị Lưu thúc cản lại.

- Vân Vĩ thiếu gia, thiếu gia nhà chúng tôi lập tức tới ngay, ở đây không thể thiếu ngài được!

Lão Lưu nói như thế, nhưng thật ra là sợ thiếu gia tới, nhìn thấy bên trong lại có người lạ thì lại nổi giận.

Lưu thúc muốn lấy Phó Vân Vĩ làm bia đỡ đạn.

Phó Vân Vĩ nghĩ một chút liền gật gật đầu, nhìn qua bóng lưng của mấy người Bạch Tiểu Thăng rồi quyết định lát nữa sẽ lại đi tìm bọn hắn.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đến thẳng suối phun chính.

Ngắm cảnh một lúc, chợt nghe nơi xa có người hô,

- Hàn Thiếu đến !

Lâm Kha lập tức đứng vững, cũng hướng bên kia nhìn.

- Nhìn cái gì đấy ?

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tôi xem là người nào !

Lâm Kha lầm bầm nói,

- Tôi vẫn luôn suy nghĩ, làm sao cho hắn một cái 'Vui mừng ngoài ý muốn'!

Có thù không báo không phải là Lâm Kha !

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Lâm Kha híp đôi mắt, lóe lên xấu xa ánh sáng thì không nhịn được cười lên một tiếng.

- Bọn hắn sao, đúng thật là chọc phải người không nên chọc!

- Vậy mình cũng chỉ đành giúp nàng, dù sao cũng là người một nhà.

- Tôi có thể làm sao chứ, đối với sự tùy hứng của Lâm Kha, tôi cũng rất bất đắc dĩ mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận