Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 912: Xung đột trở nên gay gắt



Khương Tuyết Nghiên mắt trợn tròn mà nhìn Lâm Kha ở bên kia đang nhảy nhót với một bộ dáng vô cùng vui sướng, khác biệt so với nàng làm điệu làm bộ, khoe khoang sự thanh thuần, người ta bên kia mới chân chính là thanh xuân nảy mầm.

Khuôn mặt Khương Tuyết Nghiên trông rất tinh xảo, nhìn như cao quý vô cùng nhưng mà đó là do trang điểm mới có được, còn cô gái nhỏ bên kia không chút tô son đánh phấn mà lại xinh đẹp động lòng người.

Còn nói về mặt trang phục, thì cô gái nhỏ xinh đẹp kia tựa hồ so với nàng càng lộ ra sự tươi mát thoát tục hơn.

Cái loại kèn đồng to kia có thể thổi ra khúc nhạc gì, quả thực là âm thanh thuộc về hình thái sức mạnh bùng nổ nhất hiện nay, nhất là đối với các ca khúc thịnh hành bây giờ. Loại người tự cho mình là tao nhã thanh cao thì khịt mũi coi thường, nhưng đối với quần chúng nhân dân bình thường lại vô cùng yêu thích tôn sùng, đặc biệt nhất là nó thích hợp ở những nơi như quảng trường như thế này.

Từ lúc ca khúc vang lên, quần chúng xung quanh lập tức vây xem, mọi người ai cũng nhịn không được đứng dậy lắc lư theo âm nhạc, rối loạn cả lên.

Lâm Kha còn sợ sự việc chưa đủ loạn, chính mình khi nhảy, còn làm tư thế mời những vị khán giả bất đắc dĩ kia nhảy cùng.

Bởi vì vậy, trong đám người đang hỗn loạn tưng bừng kia có đủ các lứa tuổi từ mấy ông bà già đến những vị chú bác bà cô, từ thanh niên trai gái đến các em thiếu niên nhỏ tuổi, cũng đều không cầm lòng được mà đứng khua tay múa chân theo.

Không có gì khác. Ca khúc quá biểu cảm, lực tác động quá mạnh mẽ.

Hơn nữa, sự rộng rãi của đại lộ đá xanh này cũng quá phù hợp biến thành quảng trường để nhảy múa.

Có thể ở trước quảng trường tại thành phố Vân Hải này nhảy múa, đây tuyệt đối là chuyện động trời.

Thế là, mặc kệ Bạch Tiểu Thăng một phương, hay là Hàn Minh Hạo một phía đều nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn mấy trăm người đang điên cuồng múa may theo tiết tấu của một vị tiểu cô nương.

Điểm đặc biệt nổi bật của âm nhạc chính là mang theo tiết tấu, nhịp điệu.

Khương Tuyết Nghiên tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, hận không thể xông qua đập cái kèn đồng của đối phương, cho cái “tiểu nha đầu” kia hai cái tát.

Dưới sự tức giận, nàng xém chút nữa đã đi qua bên đó thật.

Chỉ có điều, trước mặt mọi người cùng một “tiểu nha đầu” đánh nhau, cái trò hề như thế chắc chắn sẽ khiến cho nàng mất hết mặt mũi, đặc biệt là ngay trước mặt của Hàn Minh Hạo, nàng sẽ biến thành cô gái đanh đá hung dữ, quả thực là tự hủy tiền đồ của chính mình.

Mặt khác, ở hiện trường còn có hơn mấy trăm người, nàng dám làm như thế, chắc chắc sáng mai khuôn mặt của nàng sẽ lên trang nhất của báo chí cùng với tiêu đề hot như: “Quá tức giận, một vị minh tinh nổi tiếng đánh nhau với một tiểu cô nương, quả thực là vặn vẹo nhân tính, hay vẫn là không có đạo đức.”

Đám phóng viên, những nhóm người của công chúng kia đối với cái gì mà mỹ nữ khiêu vũ ở quảng trường cũng không quá để ý, nhưng mà đối với mặt trái của tin tức tức bê bối, lại càng đặc biệt quan tâm.

Cái cô Khương Tuyết Nghiên kia, danh tiếng thật sự xấu.

Khương Tuyết Nghiên khắc chế sự kích động của mình, giận dữ chạy về bên cạnh Hàn Minh Hạo, một mặt ủy khuất ôm chòang lấy cánh tay của Hàn Minh Hạo.

- Anh Hạo, anh nhìn bọn họ mà xem.

Khương Tuyết Nghiên phẫn nộ, ủy khuất, đôi con mắt to chớp chớp mơ hồ ngân ngấn nước.

- Hôm nay không phải là anh cho em đến một nơi đặc biệt à, vậy làm sao bọn hắn còn có thể tới quấy rối, còn dám làm lộn xộn lên như thế, đây rõ ràng, rõ ràng là không đem vị 'Vân Hải Nhất Ca' anh để vào mắt, đây cũng không phải quấy rối buổi diễn của em, mà là đang đánh vào mặt anh đó, anh Hạo. Anh nhất định phải quản chuyện này a.

Hàn Minh Hạo nhìn tiểu cô nương bên kia, mới đầu cũng có cảm giác kinh diễm, cảm thấy đẹp mắt, nhưng mà lúc nghe Khương Tuyết Nghiên nói như vậy, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.

Đúng là như Khương Tuyết Nghiên nói.

Đây rõ ràng là đánh vào mặt Hàn Minh Hạo hắn.

Mà lại là ngay trước mặt mọi người ở thành phố Vân Hải này.

Có câu nói là người sống nhìn khuôn mặt.

Chuyện này không thể nào nhịn được.

- Vĩ tử, ngươi xem một chút, đây chính là bằng hữu của ngươi đó? Làm như vậy là không cho Hàn Minh Hạo ta chút mặt mũi nào.

Hàn Minh Hạo trừng mắt về phía Phó Vân Vĩ.

- Ồ? Không tệ, rất đẹp mắt.

Phó Vân Vĩ mới đầu cười ha ha nói, một lúc sau lấy lại tinh thần liền lập tức thu liễm nụ cười.

- Này, có thể bọn họ cũng không phải cố ý đâu.

Phó Vân Vĩ nói.

- Đây còn không phải là cố ý sao, vậy cái gì mới gọi là cố ý, anh Hạo...

Khương Tuyết Nghiên ủy khuất nói.

- Có lẽ, đây là vì sinh nhật của chị dâu mà tăng thêm một cái tiết mục phụ họa.

Phó Vân Vĩ vội giải thích.

Chỉ có điều, những người kia làm sao có thể biết rõ hôm nay là sinh nhật của Khương Tuyết Nghiên chứ. . .

Phó Vân Vĩ chuẩn bị dập lửa trước, sau đó lại giải quyết.

Nói như vậy, Hàn Minh Hạo nghe được sắc mặt cũng hơi buông xuống.

- Anh Hạo, bọn họ không phải chúc mừng sinh nhật cho em a, bọn họ rõ ràng là cố ý cho em cảm thấy ngột ngạt. Bọn họ không thấy em đã bắt đầu nhảy múa rồi, còn đuổi tới tận đây đến khi em ra, làm cho em cảm thấy khó xử.

Khương Tuyết Nghiên khăng khăng khẳng định.

Nghe vậy lông mày Hàn Minh Hạo liền nhíu lại.

- Chị dâu, đừng nói nữa a, chuyện này để cho em xử lý, hôm nay chị cùng anh Hạo phải thật cao hứng.

Phó Vân Vĩ tranh thủ thời gian nói.

Thái độ của hắn trước sau như một, vẫn hòa hợp như thế, khiến cho Khương Tuyết Nghiên đối với hắn kiêng kị kém xa Lưu Đổng.

- Ngay từ đầu chuyện này đúng là do cậu xử lý, cậu đã làm xong chưa. Hiện tại để cho tôi làm sao mà cao hứng nổi đây. Các anh em của cậu trong đám này cũng thật vô dụng, đây chính là gián tiếp đánh vào mặt của Hạo ca đấy.

Dưới sự tức giận Khương Tuyết Nghiên liên tiếp dậm chân, nhất quyết cắn chặt không buông tha.

Bên cạnh, ánh mắt Lưu Đổng lạnh lẽo, mấy người anh em bên cạnh cũng khó chịu khẽ nhíu nhíu mày. Cố nhiên, người bên kia không nể mặt mũi.

Nhưng mà Khương Tuyết Nghiên trước mặt mọi người dám nói như vậy, không phải chỉ không nể mặt mũi mà còn châm ngòi.

- Được rồi, em cũng đừng quản chuyện này nữa. Bác Lưu, an bài xe mang Tuyết Nghiên đi tới địa phương vui chơi một chút.

Hàn Minh Hạo nói.

Bác Lưu mau chóng tiến tới.

- Em không chịu, hôm nay là sinh nhật của người ta, người ta là lớn nhất.

Khương Tuyết Nghiên nũng nịu nói.

- Anh Hạo, anh hãy đến làm cho người phụ nữ của anh hả giận đi. Nếu không phải vậy, anh làm nam nhân cũng quá. . .

Cái nữ nhân này nhất quyết không buông tha.

Lưu Đổng khó chịu nhăn đôi lông mày lại, Phó Vân Vĩ cũng không lên tiếng nữa.

Sắc mặt Hàn Minh Hạo lạnh lẽo, nắm lấy cánh tay của Khương Tuyết Nghiên, thậm chí đem cái cánh tay trắng nõn mềm mại kia nắm chặt đến mức nó đỏ lên một mảnh. Khương Tuyết Nghiên bị đau, muốn kêu ra tiếng, nhưng lại bị ánh mắt của Hàn Minh Hạo hù cho sợ.

- Tôi không thích một người nữ nhân cứ suốt ngày chít chít méo mó, tôi xử lý sự tình như thế nào còn cần cô dạy sao.

- Mặt khác, đối với các anh em bằng hữu của tôi khách khí một chút, giá trị của cô cùng so sánh với mấy anh em của tôi còn không có cửa để so.

Hàn Minh Hạo bộc lộ bộ mặt hung ác, thanh âm lãnh khốc nói.

Khương Tuyết Nghiên lập tức trung thực, vội vàng gật đầu thuận theo, không dám làm nũng nữa.

Lưu Đổng cùng Phó Vân Vĩ hai mắt nhìn nhau, ai cũng lộ ra nụ cười lạnh.

Nữ nhân a, luôn muốn xếp mình vào vị trí bất bại, thật sự cho rằng anh Hạo sẽ vì các nàng mà trút giận lên mọi người xung quanh sao.

Chỉ có điều lần này, người bên kia xác thực trước mặt mọi người ở đây không có cho bọn hắn mặt mũi.

Nhóm mấy người huynh đệ bằng hữu bọn họ ở đây tập hợp lại một chỗ, chuyện này gần như tương đương với toàn bộ giới kinh doanh của thành phố Vân Hải tập hợp, há có thể để cho người khác ở trên địa bàn sân nhà mình quấy rối.

- Vĩ tử, nếu cậu nhìn trúng tiểu cô nương kia, thì cũng không thể che chở như vậy, trước tiên cần phải cho nàng một cái hạ mã uy a.

Ánh mắt Hàn Minh Hạo phát lạnh nhìn Lâm Kha ở phía xa, thuận tiện nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Vi, bên trong đôi mắt lộ ra một tia tham lam, cùng Phó Vân Vĩ nói.

Sau đó hắn lại xích lại gần chút, đè thấp thanh âm.

- Anh trước tiên giúp cậu giáo huấn một phen, chờ một hồi, cậu hãy đi ra, đã hiểu chưa. . .

Nghe vậy đôi mắt Phó Vân Vĩ sáng lên.

Hàn Minh Hạo đây là để cho hắn hát Hồng Bạch Diện à.

Để cho ta thành anh hùng cứu mỹ nhân, không tệ. Phó Vân Vĩ lập tức gật gật đầu.

Hàn Minh Hạo nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó sầm mặt lại, chào hỏi mấy anh em xung quanh.

- Đi, cùng ta đi qua đó, làm sáng tỏ uy danh.

- Được.

Sáu bảy tên xung quanh cùng hô lên, đi theo sau Hàn Minh Hạo tiến qua.

Bọn hắn ai mà không mang theo một hai tên trợ lý cùng bảo vệ, tính luôn Hàn Minh Hạo thì bọn hắn có nhiều hơn ba mươi người.

Lại thêm những người chủ đạo như bọn hắn, khoảng chừng hơn bốn mươi người.

Dưới sự chỉ huy của Hàn Minh Hạo, mấy chục người như sóng cuồn cuộn hướng về một điểm đi tới.

Cái khí thế kia, không giống người bình thường.

Vừa vặn, bên kia cũng đã kết thúc ca khúc, Lâm Kha đem cái loa kèn đồng to tắt đi, nàng cũng đã nhảy rất nhiều, trên trán lấm thấm mồ hôi, thể xác tinh thần thông suốt.

m nhạc dừng lại, lại thêm thế trận của Hàn Minh Hạo bên này như thế, mọi người vây xem lập tức giật mình.

Bất quá có rất nhiều người bên trong ánh mắt lại là tia sáng hưng phấn.

- Đây là muốn đến tưng bừng một phen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận