Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 914: Vậy mời các anh, nhảy đi!



Quý Minh Dương trừng mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt đầy sự khó tin.

Mới vừa rồi hắn còn đang trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng, nói hắn không có khả năng đến đây.

Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thăng đang ở Vân Hải, lại còn cách mình có mấy trăm mét.

Cái này nên gọi là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo…. Liền đến.

Quý Minh Dương không còn gì để nói.

Trử Hưng Vân thấy Quý Minh Dương nhìn về phía bên kia, cũng đưa mắt nhìn theo, sau đó lập tức nhăn lông mày lại.

Hắn nhìn ra một vấn đề.

Hiện trường đang có mấy trăm người vây xung quanh, phía trước đang có mấy chục người bao quanh hai người với khí thế hùng hổ, hẳn là muốn đánh nhau.

Vân Hải là thành phố có tiếng về hòa bình. Ở dưới sự quản lý của Trử Hưng Vân hắn, càng đạt đến trình độ: Ban đêm không cần đóng cửa, không xuất hiện cảnh nhặt của rơi trên đường. Thậm chí, Vân hải được bình chọn là “Một trong mười thành phố thích hợp sinh sống ở phương nam.”

Làm sao hắn vừa mang một người bạn cũ, một vị thị trưởng khác đến ngắm cảnh liền gặp phải chuyện này.

Đừng nhìn khuôn mặt Trử Hưng Vân êm ái, nụ cười ôn hòa, đó là khi không có chuyện gì. Khi gặp được sự tình gì đó thì vị thị trưởng này tuyệt đối sẽ “lôi lệ phong hành”.

Đã từng có một năm, Vân Hải bị bão tàn phá nặng nề, vậy mà hắn vẫn chạy đến, còn ngâm trong lũ lụt mười mấy tiếng.

Trước mắt, hắn làm sao có thể ngồi yên không quản.

- Lão Quý, ông ở chỗ này chờ để tôi xuống dưới xử lý một chút.

Trử Hưng Vân lập tức mở cửa xuống xe rồi nhanh chân đi đến.

Nếu là người khác, dù là Quý Minh Dương cũng sẽ để thư ký của mình làm rõ tình hình trước.

Nếu là việc cấp bách sẽ tập hợp người đi giải quyết.

Nhưng Trử Hưng Vân không phải như vậy, hắn sẽ đi đầu hành động.

Trong buồng lái, thư ký vừa thấy liền bị dọa cho giật mình, một bên nhanh chóng xuống xe đuổi theo Trử Hưng Vân, một bên gọi điện thoại yêu cầu sự giúp đỡ.

- Đi, chúng ta cũng đi.

Quý Minh Dương vội vàng nói.

- Được.

Trương Manh gật đầu.

Có điều, hắn vừa xuống xe thì phát hiện ra một người cực kì quen mắt, nhất thời ngẩn ra và kinh ngạc nói.

- Người kia có phải là Bạch Tiểu Thăng ?

- Chính là hắn.

Quý Minh Dương vội vàng trả lời.

Nhanh chân đi theo.

Bên kia.

Hàn Minh Hạo lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nhưng người sau cũng không hề sợ hãi mà mỉm cười nhìn lại.

- Người anh em, cậu đến từ chỗ nào mà dám ở địa bàn của tôi quấy rối.

Hàn Minh Hạo ngoẹo cổ, cười lạnh hỏi.

- Tôi đến từ chỗ nào cũng không cần nói với anh. Ngược lại, tôi chưa từng nghe nói thành phố Vân Hải lại trở thành địa bàn của anh từ khi nào. Xin hỏi, xưng hô với anh như thế nào, là “thổ địa công” Vân Hải sao?

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói.

Nếu cục diện này đã bị Lâm Kha chơi hỏng thì cũng không cần phải quá mức cẩn thận, dứt khoát tùy ý đi.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Dù sao, tám chín phần mười muốn động thủ thì hắn sẽ cố hết sức khống chế cục diện. Hắn không muốn gây phiền toái dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

Cho dù về sau, lại càng không phải lo lắng.

Sự vụ quan hắn có chuyện thì khu Đại Trung Hoa của tập đoàn nhất định sẽ sử dụng luật sư tốt nhất, luật sư hàng đầu quốc tế để giúp hắn, cái gì cũng có thể.

Muốn kiện cáo, tùy ý.

Xét về tiền bạc và thế lực, công ty nhỏ ở chỗ này làm sao có thể so sánh với thủ đoạn của tập đoàn lớn.

Bạch Tiểu Thăng không hề sợ hãi.

- Láo xược! Có thể nói với cậu như nào đây, cậu có biết vị này là ai không, Hàn Minh Hạo, thiếu gia Hàn gia, gia tộc lớn nhất Vân Hải. Cậu tính là cái thá gì!

Một người phía sau Hàn Minh Hạo quát lên.

- Người anh em rất ngông cuồng. Trong nhà cậu có tiền sao? Đến từ nơi khác? Có điều, đây không phải là địa bàn của cậu.

Lưu Đổng cười lạnh rồi nói.

- Anh bạn, anh nói như vậy thì tôi cũng không còn cách nào để giúp anh.

Phó Vân Vĩ tay cũng cảm thán.

Bọn họ hiểu rất rõ tính khí Hàn Minh Hạo.

Nếu Hàn Minh Hạo giữ được lý trí còn dễ nói. Một khi chọc giận hắn, chính là bọn họ cũng không ngăn được.

- Được đó, tiểu tử, cậu rất có can đảm. Hàn Minh Hạo tôi, Vân Hải nhất thiếu phục cậu.

Hàn Minh Hạo chỉ thẳng vào mặt Bạch Tiểu Thăng, ngạo nghễ nói.

- Nhưng đợi lát nữa thì ngàn vạn lần đừng quỳ xuống đất cầu xin. Con người của tôi rất vững tâm, sẽ không đổi ý đâu.

Nói xong, Hàn Minh Hạo lùi về phía sau. Lưu Đổng và Phó Vân Vĩ nhìn nhau, cũng theo hắn lui về phía sau.

Phó Vân Vĩ vốn định hòa giải nhưng thanh niên đối diện quá vênh váo, đã chọc giận nhiều người. Hắn sợ mình nếu nói nữa, Hàn Minh Hạo sẽ trở mặt với hắn trước mặt mọi người.

Phụ nữ là phụ nữ, anh em là anh em. Phụ nữ là để chơi, anh em là để nương tựa, không thể vì phụ nữ mà làm anh em buồn lòng.

Đây là ước định của ba người.

Phó Vẫn Vĩ cũng chỉnh đành tiếc nuối, liếc nhìn Lâm Kha.

- Đáng thương cho tiểu mỹ nhân của mình, lần này anh không giúp được em. Có điều em cứ yên tâm, sau đó anh sẽ đứng ra cầu xin giúp em. Anh có thừa biện pháp để em thích anh.

Phó Vân Vĩ thầm nghĩ trong lòng.

Thấy chủ nhân của mình ra hiệu, thuộc hạ của Hàn Minh Hạo bắt đầu tiến lên, hầm hầm muốn đánh người.

Có điều, nếu như thật sự đánh thì cũng chỉ có mấy người là chủ lực, còn lại chỉ có thể coi là tạo uy, xem như là làm nền.

Không phải vậy thì thế nào?

Ba mươi mấy người đánh hai người, không chết thì cũng thành “tỏi giã”.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đã chuẩn bị kỹ càng, bọn họ căn bản không sợ.

Giữa lúc cục diện muốn bùng nổ, hai bên muốn nổ súng đánh nhau thì có một tiếng hét chói tai truyền đến.

- Mấy người làm gì vậy.

Trử Hưng Vân nhanh chân chạy đến, sắc mặt hắn âm trầm đến cực điểm.

Tên béo này đến từ chỗ nào?

Bao quát cả Bạch Tiểu Thăng Và Lôi Nghênh, mọi người đều hiện ra câu này.

Con mắt của đám người Hàn Minh Hạo mở to.

Mù mắt chó của bọn họ rồi. Nếu như họ không nhận ra thị trưởng Vân Hải thì cũng không cần lăn lộn ở chỗ này.

Bên kia, quần chúng vây xem cũng đã phát hiện ra.

- Là thị trưởng Hưng Vân.

- Thị trưởng Hưng Vân đến rồi.

Rất nhiều người kinh ngạc hét lên.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất kinh ngạc. Thị trưởng Vân Hải tự mình đến ?

Sắc mặt Trử Hưng Vân rất âm trầm, đi về phía đám người. Hắn chỉ có một người nhưng lại như ngọn núi, khí thế nguy nga đập vào mặt làm mấy chục người của Hàn Minh Hạo lập tức run sợ.

- Bạch Tiểu Thăng.

Một tiếng hét truyền đến.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía sau Trử Hưng Vân, lập tức sững sờ.

Thị trưởng Quý Minh Dương.

Quý Minh Dương sợ Bạch Tiểu Thăng lọt vào lửa giận của Trử Hưng Vân nên hô to một tiếng trước, cũng khiến cho Trử Hưng Vân chú ý đến Bạch Tiểu Thăng.

Trử Hưng Vân kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng trước mặt. Một bên xung đột là người vô cùng trẻ tuổi, xấp xỉ con cháu mình vậy mà lại ảnh hưởng đến nhân vật phát triển Trung Kinh.

Trử Hưng Vân quan sát tỉ mỉ một chút.

Hàn Minh Hạo sợ hãi nhìn thị trưởng, đang muốn giới thiệu và giải thích một chút. Sau đó lại cầu xin, hi vọng thị trưởng có thể nể người lớn trong nhà mà không xử phạt bọn hắn.

Bọn họ cũng biết sợ. Nếu như nghiêm khắc tra cứu, nhiều người như vậy lại đánh nhau ở nơi công cộng thì chuyện này chính là việc rất lớn.

Mắt thấy Trử Hưng Vân nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt rất không bình thường.

Hơn nữa, người phía sau Trử Hưng Vân lại quen biết, chào hỏi kẻ kia.

Đặc biệt, người đến sau lại có thể cùng thị trưởng Trử Hưng Vân đứng song song thì thân phận tất nhiên sẽ ngang nhau.

Tuyệt đối là nhân vật lớn.

Người gọi “Bạch Tiểu Thăng” đến cùng là nhân vật nào.

Đám người Hàn Minh Hạo hồi hộp, nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt kiêng kị.

Bọn họ bắt đầu hối hận khi trêu chọc người này.

Quý Minh Dương cười ha ha đi đến, gật đầu với Bạch Tiểu Thăng rồi nhìn Trử Hưng Vân một chút.

Sắc mặt Trử Hưng Vân ngưng lại, hắn đã coi Bạch Tiểu Thăng là bên bị hại, sau đó lại liếc nhìn Hàn Minh Hạo một chút rồi dùng giọng điệu hiền hòa hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Chàng trai, bên này tụ tập nhiều người như vậy là muốn làm gì.

- Cậu cứ nói ra, không cần phải sợ. Tôi là thị trưởng Vân Hải, tôi sẽ làm chủ cho cậu.

Thị trưởng chủ động làm chủ cho hắn.

Đám người Hàn Minh Hạo nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cực kì hoảng sợ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn những người kia, nếu giải thích từ đầu có vẻ quá phức tạp, hơn nữa cũng không cần phải như vậy.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng nhếch lên, lộ ra ý cười.

Nhìn thấy nét cười của hắn, ánh mắt đang cầu xin của đám người Hàn Minh Hạo bỗng nhiên có thêm chút cảm giác không rét mà run.

Bạch Tiểu Thăng đi đến bên cạnh, lấy từ trong tay Lâm Kha một cái loa lớn.

- Thị trưởng Trử, ngài đến thật đúng lúc. Ở nơi này, chúng tôi đang tiến hành hoạt động toàn dân khiêu vũ, tập thể hình ở quảng trường,

Bạch Tiểu Thăng nhìn đám người Hàn Minh Hạo, cười tủm tỉm, trong ánh mắt có chút ác ý thú vị.

- Những người này đang muốn khiêu vũ ở quảng trường.

- Hàn tiên sinh, anh nói xem có phải không?

Bạch Tiểu Thăng khách khí hỏi.

Ba người Hàn Minh Hạo, Lưu Đổng và Phó Vân Vĩ há hốc miệng.

Bọn họ khiêu vũ ở quảng trường…

- Đúng đúng đúng!

Hàn Minh Hạo liếc nhìn Trử Hưng Vân, nhanh chóng gật đầu.

Ít nhất, bọn họ sẽ không có phiền toái lớn.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười vui vẻ, thuận tay ấn phím nhạc.

m nhạc to rõ vang lên.

Bạch Tiểu Thăng làm thư thế “xin mời” rồi nở nụ cười hài lòng.

- Vậy mời các anh, nhảy đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận