Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 915: Khách quý thị trưởng



Nếu bàn về giở trò chơi xấu, nếu Bạch Tiểu Thăng đứng lên nhận thứ hai thì không còn ai dám nhận thứ nhất nữa.

Cứ như thế, ngay trước mặt vài trăm người, trước mặt thị trưởng Vân Hải làm một bộ mặt nghiêm túc như thế. Làm như là có thật, chỉ nhìn qua một chút cũng có thể bị phát hiện là đang nói dối mà lại có thể thản nhiên như thế, thật sự là không còn ai khác cả.

Hàn Minh Hạo nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, bên trong ánh mắt chứa đựng một cái ý tứ:

- Tôi xem như cậu lợi hại.

Bạch Tiểu Thăng nhấn nút trên chiếc loa lớn.

Một khúc “Little Apple” được phát ra.

- Nhảy nào!

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

Hàn Minh Hạo, Phó Vân Vĩ, Lưu Đổng ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ, phía sau bọn họ mấy anh em thì có vẻ mặt đắng chát.

Hơn ba mươi người tùy tùng theo sau cũng đều nuốt nước bọt, hai mặt nhìn nhau.

Thật sự muốn ở trước mặt nhiều người như vậy mà nhảy “Little Apple” sao?

Cái này thật sự là rất mất mặt!

Trữ Hưng Vân cũng một mặt đen thui nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi lại nhìn sang Quý Minh Dương.

Quý Minh Dương, Trương Manh cũng không còn gì để nói, nhìn dưới chân hắn, giả như không nghe thấy.

Bạch Tiểu Thăng một mặt mỉm cười thật thà, không ngừng đưa tay ra cổ động, còn nói với Lâm Kha ở bên cạnh:

- Tới đây! Lâm Kha, làm mẫu cho bọn họ, tránh cho bọn họ ở trước mặt thị trưởng bị khẩn trương, quên mất phải làm như thế nào.

Lâm Kha vui vẻ, cảm giác thật sự là quá thú vị, lập tức nhảy lên phía trước.

Ba người Hàn Minh Hạo tâm lý không ngừng bốc lên cảm giác xấu hổ, đường đường là thiếu gia đứng đầu Vân Hải, chỉ huy toàn bộ giới kinh doanh trẻ, là tiêu chí ở Vân Hải mà phải nhảy “Little Apple” thì ngày sau làm sao có thể nào lăn lộn được nữa!

Ánh mắt mọi người toàn bộ rơi xuống trên người Hàn Minh Hạo, hắn có cảm giác như một tòa núi lớn đang đè lên người.

Sĩ khả sát bất khả nhục! (Làm binh sĩ có thể bị giết nhưng không thể chịu nhục)

Đàn ông phải có tự trọng!

Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!

Trong nháy mắt, Hàn Minh Hạo kiên cường hẳn lên.

Nếu như trực tiếp ở trước mặt thị trưởng mà thừa nhận là bọn họ không phải là tụ tập hợp pháp, trước mặt bao nhiêu người ở Vân Hải nị vài trăm người ở trước mặt quần chiến thì sẽ ra sao!

Hàn Minh Hạo vừa nghĩ đến như thế, liền trộm nghe được một hồi âm thanh cảnh báo truyền đến.

Hàn Minh Hạo không còn chần chờ nữa, ánh mắt thấy chết không sờn, tiến về phía trước một bước, ở trước tất cả mọi ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, hắn đuổi kịp theo tiết tấu của Lâm Kha, nhảy lên điệu “Little Apple”, động tác còn rất đẹp mắt…

Phó Vân Vĩ, Lưu Đổng đầu tiên là sững sờ rồi cấp tốc làm theo.

Những người khác cũng không do dự nữa, tranh thủ thời gian đứng dậy nhảy nhót.

Tuy nhiên bước nhảy của đám người này rất lộn xộn, nhưng cũng may có người nhảy dẫn đầu, nhìn theo người đó mà nhảy cho nên cũng có thể có hai điểm tương tự.

Một đám các đấng mày râu cẩu thả, cùng với cô gái nhỏ lắc lư…

Thật là cay con mắt…

Trữ Hưng Vân cũng không nhịn được có chút tức giận.

Một lúc sau, cơ quan đầu não thành phố Vân Hải mang theo mấy xe cảnh sát vội vàng đến, vừa xuống xe lập tức dàn ra trận thế.

Bất quá chờ các vị lãnh đạo nhìn thấy một màn ở trên quảng trường kia, lập tức trợn tròn mắt.

Tình huống thế này là thế nào!

Mười mấy người đàn ông mặc âu phục, mang theo kính râm đang ở trên đường nhảy “Little Apple”.

Khương Tuyết Nghiên sau một phen trợn mắt hốc mồm, cũng giẫm lên đôi giày cao gót năm phân chạy qua, đứng bên người của Hàn Minh Hạo, nhảy theo mọi người.

Giày không đúng, tư thế khó coi đôi chân còn bị mài mòn nữa.

Bất quá Khương Tuyết Nghiên không thèm đếm xỉa đến, vẫn nhẫn nhịn nhảy!

Cô muốn để cho Hàn Minh Hạo nhìn thấy được mình là một người phụ nữ có thể đồng cam cộng khổ với hắn.

Kỳ thực là muốn thừa cơ hâm nóng tình hình cho tiêu đề ngày mai.

Bạch Tiểu Thăng sung sướng nhìn toàn trường, thuận tay nhấn đặt chiếc loa lớn xuống mặt đất.

Lâm Kha nhảy xong một đoạn, nhìn những người kia, bộ dạng nhanh nhẹn giống như thỏ mà cười kém chút nữa đau sốc hông.

Phía sau cô, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng ra sức kìm nén, lén lút nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt chỉ có một chữ PHỤC! to tướng.

- Cái thằng nhóc này…

Quý Minh Dương rốt cục cũng đi qua, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười, lại không thể tìm ra được từ phù hợp để mà nói hắn.

- Cậu quả đúng là Bạch Tiểu Thăng, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!

Trữ Vân Hùng cũng không nhịn được thở dài, cười nói.

Nhìn thấy một màn trước mắt này, hắn cũng không thể tức giận được.

Những người Hàn Minh Hạo này, đều là những công tử ăn chơi nhà giàu. Bất quá còn biết sợ, không tính là không còn cứu được.

- Thị trưởng Trữ!

Lãnh đạo cục thành phố vội vàng chạy đến, cũng nhận ra Quý Minh Dương, nhà họ Quý!

- Cục trưởng Vương, chỗ này giao lại cho ngài a! Ngài nhìn xem bọn họ một chút cho tôi. Những người trẻ tuổi này tinh lực tràn đầy phải không nào. Tốt! Tốt! Ngài để cho bọn họ một mực nhảy cho tôi nhé!

Trữ Hưng Vân liếc mắt nhìn bọn người Hàn Minh Hạo, lạnh giọng nói.

Coi như là tình thế kịp thời được ngăn chặn, không có xảy ra sự kiện ác liệt gì, không có tạo ra tiếng xấu nào.

Nhưng mà cũng phải răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người!

Cục trưởng Vương mắt nhìn những công tử ăn chơi nhà giàu này, lập tức cười gật đầu một tiếng:

- Được! Cứ giao việc này cho tôi.

- Đây cũng không phải là chỗ để ngồi nói chuyện. Lão Quý, còn có Bạch Tiểu Thăng nữa, chúng ta đi tìm nơi tâm sự nào.

Trữ Hưng Vân xoay mặt nói với Quý Minh Dương và Bạch Tiểu Thăng.

Lửa giận trong lòng hắn đã tiêu tan hết, lại đối với Bạch Tiểu Thăng cảm thấy có hứng thú vô cùng. Hắn muốn nhìn xem cái người trẻ tuổi có thể làm cho Trung Kinh, Thiên Thanh đều chiếm được gợi mở đến tột cùng là lợi hại đến mức nào.

- Tốt!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười nói.

- Cục trưởng Vương, phiền ngài điều cho chúng tôi một chiếc xe!

- Không có vấn đề!

Vị cục trưởng Vương kia lập tức gật đầu, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Cái người trẻ tuổi này có thân phận gì đây!

Vậy mà cũng nhận được lời mời của thị trưởng Trữ, mà người trẻ tuổi này không kiêu ngạo không tự ti, khí độ bất phàm.

Cục trưởng Vương vô ý khắc sâu hơn mấy phần ấn tượng đối với Bạch Tiểu Thăng.

Trữ Hưng Vân nói xong, bèn cùng đi đầu với Quý Minh Dương, Trương Manh cùng với thư ký của Trữ Hưng Vân thì đi theo phía sau.

Theo sau đó là bọn người Bạch Tiểu Thăng.

Trước khi đi, Bạch Tiểu Thăng nghe thấy Hàn Minh Hạo hỏi lãnh đạo của bọn họ:

- Chú, chúng ta phải nhảy đến lúc nào đây?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nói xen vào:

- Làm gì, cũng phải nhảy đến lúc loa hết điện chứ.

Chỉ một câu, xém chút dọa cho Hàn Minh Hạo muốn tiểu cả ra quần.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Kha, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhanh nhẹn mà rời đi.

Ngày thứ hai, đầu đề của các hãng truyền thông lớn đều liên quan tới bọn người “Đệ nhất thiếu gia Vân Hải”. Ghi lại cảnh họ liên tục nhảy múa không gián đoạn ở quảng trường suốt hai giờ, nhấc lên một làn sóng ở toàn quảng trường.

Đương nhiên đấy là chuyện sau này.

Giờ phút này, bọn người Bạch Tiểu Thăng đi theo Trữ Hưng Vân, Quý Minh Dương rời đi. Bạch Tiểu Thăng thì ngồi cùng xe với hai vị thị trưởng.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng cùng với Quý Minh Dương ôn chuyện một phen.

Trữ Hưng Vân cũng tìm lấy thời cơ, cũng tiến tới hàn huyên với Bạch Tiểu Thăng.

Trước tiên trò chuyện về phương diện phát triển của Trung Kinh, Thiên Thanh, hàm ẩn ý tứ kiểm tra.

Nói thật lòng, Trữ Hưng Vân vẫn như cũ không quá tin tưởng Bạch Tiểu Thăng giống như trong lời nói của Quý Minh Dương.

Dù sao thì, hắn nhìn cũng còn trẻ như thế.

Một phen hỏi thăm tình hình bên trong đó Trữ Hưng Vân còn thêm vào cái nhìn của bản thân mình đối với sự phát triển của hai thành phố.

Quý Minh Dương tự nhiên biết rõ cái ý nghĩ của Trữ Hưng Vân, cũng tin tưởng tuyệt đối với Bạch Tiểu Thăng, nên suốt buổi thủy chung chỉ cười mà không nói gì.

Bạch Tiểu Thăng đối đáp một phen, Trữ Hưng Vân rất là kinh ngạc. Đến cả Quý Minh Dương cũng nghe ra được những điểm chú ý cùng với cách nhìn của Bạch Tiểu Thăng về sự phát triển gần đây của Trung Kinh, cũng bắt đầu liên tiếp đặt câu hỏi.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào Hồng Liên, lại thêm vào suy nghĩ của bản thân mình, tự nhiên đối đáp một cách trôi chảy.

Cuối cùng, Trữ Hưng Vân cũng đã tin.

Cái người trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng này thật sự là một tên yêu nghiệt còn sống sờ sờ. Trẻ tuổi như thế, lại nói lên được những quan điểm kiến thức viễn siêu hơn những người khác.

Thời khắc Trữ Hưng Vân còn chưa thỏa mãn, xe đã tiến vào trụ sở thành phố.

- Thị trưởng Trữ, chúng ta về văn phòng của ngài trò chuyện tiếp đi.

Thư ký cười đề nghị với Trữ Hưng Vân, đồng thời hắn cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Có thể khiến cho thị trưởng cũng phải sốt ruột đối đãi, nhân vật như thế tuyệt đối không đơn giản một chút nào.

Có cơ hội nhất định phải kéo gần mối quan hệ!

Thư ký Trữ Hưng Vân nói thầm trong lòng.

- Tốt! Tốt!

Trữ Hưng Vân vô cùng nhiệt tình, nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Đi, đi tới văn phòng của tôi trò chuyện tiếp, tôi có ít trà ngon mời cậu nếm thử!

Bạn cần đăng nhập để bình luận