Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 917: Ông muốn đào người? Tôi không đáp ứng!



Thành phố Vân Hải, tại văn phòng của Thị Trưởng. Bạch Tiểu Thăng và Trử Hưng Vân đang chậm rãi nói chuyện.

Trong khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng có thể cảm giác được Trử Hưng Vân đúng là một người quyết đoán, có tầm nhìn, hơn nữa còn là một vị lãnh đạo chịu khó lắng nghe.

Cho nên, hắn cũng không tiếc lời để trần thuật.

Kỳ thực, liên quan tới sự phát triển của một thành phố vốn là một chủ đề phức tạp.

Từ các học giả chuyên gia, cho tới người dân thường trên đường phố, đều có thể tìm thấy trên internet có rất nhiều đề nghị, ý tưởng.

Đương nhiên, thân là một vị thị trưởng, Trử Hưng Vân phải vất vả cả ngày, sẽ không còn thời gian, cũng như không có khả năng thu nạp lượng kiến thức khổng lồ như vậy, chứ nói gì đến chắt lọc lấy tinh hoa.

Coi như Trử Hưng Vân là một thành viên của tiểu tổ nghiên cứu đặc biệt, ngày đêm nghiên cứu vấn đề này thì cũng không thể đạt thành quả trong một thời gian ngắn.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại khác biệt.

Chỉ cần Trử Hưng Vân đề cập tới vấn đề nào, Hồng Liên liền có thể tìm thấy được toàn bộ thông tin liên quan, rồi sàng lọc để tối ưu đáp án. Sau đó Bạch Tiểu Thăng kết hợp nó với nội dung của cuộc nói chuyện, lại còn đưa thêm ý kiến cá nhân của mình vào để nói với Trử Hưng Vân.

Như vậy, nhìn qua thì giống như chỉ có mình Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với thị trưởng Trử Hưng Vân.

Nhưng kỳ thực, Bạch Tiểu Thăng là đại biểu của toàn bộ tiếng nói ở Vân Hải !

Cho nên, các quan điểm này chỉ đúng vào vết đen, thẳng vào chỗ yếu hại !

Trử Hưng Vân nghe được thì liên tiếp gật đầu, đơn giản chính là mừng rỡ như điên đối với những lời trần thuật này !

Quý Minh Dương ở bên cạnh, ánh mắt cũng nhấp nháy khi nghe được, sau đó cũng không nhịn được phải nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng xem đi xem lại.

Mỗi lần cùng Bạch Tiểu Thăng giao lưu về bất kề chủ đề nào, Quý Minh Dương đều cảm thấy quan điểm của hắn phi thường cao minh.

- Tên tiểu tử này, nhìn thế nào cũng đều là một yêu quái !

Trong suy nghĩ của Quý Minh Dương đã đánh giá về Bạch Tiểu Thăng như vậy, thậm chí trong lòng còn nghĩ ra một trò đùa. Muốn đưa Bạch Tiểu Thăng vào bệnh viện giải phẫu nghiên cứu một chút, để xem đại não của tên yêu nghiệt này cấu tạo từ cái gì.

Đương nhiên, phản ứng này cũng là do Quý Minh Dương rất khâm phục đối với Bạch Tiểu Thăng.

Trử Hưng Vân nghe như si như say, chủ đề mới không ngừng được đặt ra, cùng nghiên cứu thảo luận với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thì thao thao bất tuyệt, liên tục nói hơn một giờ. Ở bên trong phần lớn chủ đề, lối suy nghĩ và quan điểm không có dấu hiệu khô kiệt chút nào.

Điểm này đã khiến cho hai vị thị trưởng cảm thấy rung động.

Quý Minh Dương đang tính toán, những vấn đề mà Bạch Tiểu Thăng cùng với Trử Hưng Vân nói chuyện, có cái nào cũng đồng dạng thích hợp cho Trung Kinh.

Cuối cùng Bạch Tiểu Thăng ngừng lại, không phải là không nói nổi nữa, mà là muốn nuốt nước bọt.

Hắn đã nói đến mức cuống họng khô ran, giọng nói nghe đều có chút khàn khàn.

Thừa dịp thời gian này, Trử Hưng Vân vô cùng nhiệt tình nói với Bạch Tiểu Thăng

- Tiểu Bạch, cậu có muốn đến đây làm phụ tá cho tôi không? Tôi có thể cho cậu đãi ngộ tối ưu nhất ! Cho cậu có được tương lai rộng mở!

Hiện tại Trử Hưng Vân, thật sự có cảm giác cầu hiền như khát !

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, nhịn cười không được.

Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng đáp lại, Quý Minh Dương ung dung uống trà, chậm rãi nói,

- Tên Trử Hưng Vân này cho cậu điều kiện gì đi nữa, Quý Minh Dương tôi cũng ra gấp đôi !

Nếu thật có thể kéo Bạch Tiểu Thăng hắn tham gia vào chính trị, tôi làm sao có thể để cho ông đắc thủ!

Quý Minh Dương nhìn Trử Hưng Vân, hừ lạnh một tiếng.

Trử Hưng Vân không thèm nhìn Quý Minh Dương, nhanh chóng ngắt lời,

- Tiểu Bạch, cậu có suy nghĩ tới Vân Hải định cư hay không. Cậu thấy đấy, nơi này chính là thành phố thích hợp sinh sống nhất ở phương nam, là Thành phố Trường Thọ đó. Cha mẹ cậu cũng có thể tới đây sinh sống, tôi rất ủng hộ. . .

Trử Hưng Vân bắt đầu dùng con bài tình cảm.

Vấn đề lôi kéo nhân tài vào Thị chính này, chính phủ cũng sẽ không tiếc vốn liếng bỏ ra.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng chịu đến, nhà ở, hộ khẩu, tất cả đều có thể lượng chế độ thêm cho người thân.

- Tiểu Thăng, tôi già rồi, sắp đến lúc lá rụng về cội. Trung Kinh là nhà của cậu đó, cậu không thể quên quê hương mình. Chuyện quên nguồn gốc này tôi không thể làm, bên ngoài cho dù tốt nhưng vẫn phải nhớ về cố hương. Cậu nếu như hồi hương phát triển thì tôi tất nhiên sẽ cho cậu điều kiện tối ưu nhất!

Quý Minh Dương vỗ bộ ngực nói.

Quý Minh Dương vừa kết thúc, Trử Hưng Vân lại nói.

- Lão Quý, ông cố ý quấy rối có phải không !

Trử Hưng Vân cả giận nói,

- Ông nên đi đi, là một thị trưởng không chịu nhanh chóng đi về làm việc, suốt ngày ở chỗ tôi làm cái gì!

Trử Hưng Vân đã hạ lệnh trục khách.

Mấy giờ trước, hắn còn bất mãn Lão Quý không thể ở lại, nháy mắt đã muốn "Đuổi người" .

Quý Minh Dương nháy mắt một cái, cười lạnh một tiếng,

- Lão Trử, tên tiểu tử này vẫn là do tôi giới thiệu cho ông ! Ông không chỉ nghe được lời khuyên, lại còn muốn tuyển người ?

- Tôi không đáp ứng !

Quý Minh Dương nói một cách kiên cường.

- Tôi từ thị chính của ông đào người sao? Tôi cùng cậu ta nói chuyện, trong này không có chuyện của ông!

Trử Hưng Vân tức giận nói.

- Cậu ta là người Trung Kinh, ông cướp người của chỗ tôi thì ông nói xem nó có là việc của tôi không!

Quý Minh Dương cũng tức giận nói.

Hai vị Thị Trưởng càng nói càng kịch liệt.

Bạch Tiểu Thăng thực tình không tốt chen vào.

Ngoài cửa, Tống Hà nghe được bên trong truyền ra tiếng la hét ầm ĩ thì giật nảy mình, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa tiến vào, nghe được nội dung của cuộc cãi vã, nguyên nhân lại là do tranh giành Bạch Tiểu Thăng !

- Mình có nhầm không, Trử Thị Trưởng chưa từng giống như bây giờ!

Tống Hà không được nhịn líu cả lưỡi lại.

- Thị Trưởng ?

Tìm được khe hở trong cuộc cãi vã của hai người, Tống Hà cẩn thận từng li từng tí cất giọng nói.

- Làm gì !

Trử Hưng Vân và Quý Minh Dương trăm miệng một lời, đồng thời trừng mắt về phía Tống Hà.

Tống Hà sợ giật nảy cả mình, âm thầm kêu khổ.

Hắn đã trêu ai ghẹo ai chứ, cùng một lúc được hưởng thụ hai vị Thị Trưởng trợn mắt nhìn.

- Đến giờ cơm trưa rồi thưa thị trưởng.

Tống Hà cẩn thận từng li từng tí nói.

Hai người Trử Hưng Vân và Quý Minh Dương nhìn thời gian, xác thực giờ đã là giữa trưa.

- Đã chuẩn bị xong chưa ?

Trử Hưng Vân hỏi.

- Đã chuẩn bị xong.

Tống Hà ngay lập tức nói.

Thân là thư ký thị trưởng, sao có thể không có con mắt độc đáo.

Hắn đã thông báo trước cho Lão Lý ở phòng ăn.

Hai vị thị trưởng và Bạch Tiểu Thăng ngồi cùng một bàn, ba món ăn một món canh là bữa ăn công tác.

Hai vị thư ký thị trưởng cùng người của Bạch Tiểu Thăng ngồi cùng một bàn, cũng đều là tiêu chuẩn thống nhất.

Không quá ít, nhưng cũng không vượt chỉ tiêu, đây là do chính Trử Hưng Vân ra lệnh. Bao quát cả ông ta, bất kỳ người nào đều phải tuân thủ, cho dù là khách khứa.

- Không thể mời mấy người đi ăn được, nhưng mà bữa ăn công tác của chúng tôi cũng rất ngon ! Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện !

Trử Hưng Vân cười nói.

- Tiểu Thăng, cậu cũng không nên xem thường cơm rau dưa này của lão Trử, người được ông ta mời ăn cũng không có nhiều !

Quý Minh Dương cười nói.

Câu cuối cùng của Quý Minh Dương mới đúng trọng tâm, Trử Hưng Vân hừ một tiếng, cười rồi dẫn đầu đứng dậy.

Quý Minh Dương và Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy theo.

Trương Manh, Lâm Vi Vi ở bên kia, Tống Hà đã sớm đã phái người dẫn theo bọn họ qua đó trước.

Trên đường đi tới nhà ăn, tuy chỉ là một thời gian ngắn, nhưng Trử Hưng Vân vẫn không quên cùng Bạch Tiểu Thăng nghiên cứu thảo luận một chút, Quy hoạch thành phố Vân Hải vẫn còn vài vấn đề nhỏ.

Có thể cùng một vị thị trưởng giao lưu ý kiến, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên rất vui lòng.

Tuy hắn dựa vào Hồng Liên mới có thể khiến cho thị trưởng chấn kinh, nhưng có rất nhiều vấn đề suy nghĩ ở góc độ thị trưởng tự mình hỏi, cũng khiến Bạch Tiểu Thăng rất chấn động.

Thì ra thượng vị giả suy nghĩ vấn đề như thế !

Những cái này đều là tài sản vô cùng quý báu, trên mạng có tìm cũng không thấy !

Bạch Tiểu Thăng hấp thu như đói như khát.

Đến nhà ăn, thấy ba món ăn một món canh tuy đều là những món ăn bình thường, nhưng đều được phối hợp giữa món mặn và món chay, hơn nữa mùi vị rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng cũng ăn rất ngon miệng.

Tống Hà đi tiếp nhóm người Trương Manh, trong bữa tiệc, hắn bị một vị thư ký kêu ra ngoài.

- Thư ký Tống, có người tìm Trử Thị Trưởng.

- Ai thế ?

Tống Hà hỏi.

- Hàn Thừa Nhân của thực nghiệp Vân Tự.

Tiểu Bí Thư nói.

Tống Hà sững sờ.

Hắn?

Hắn không phải là cha của Hàn Minh Hạo sao !

Bạn cần đăng nhập để bình luận