Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 918: Nhà họ Hàn ở Vân Hải



Hàn Thừa Nhân là cha của Hàn Minh Hạo, nhưng mà đến đây không phải vì chuyện của con trai? Tống Hà nói thầm.

Có lẽ là mấy người Hàn Minh Hạo đem chuyện kia nói về, sau khi biết chuyện thì Hàn Thừa Nhân cảm thấy ảnh hưởng không tốt, đặc biệt là khi bị thị trưởng bắt được, cho nên hắn mới đến đây để giải thích chăng? Cũng không hẳn là không có khả năng này.

Nhà họ Hàn chính là nhà lớn nhất trong giới kinh doanh ở Vân Hải, Trử Hưng Vân cũng có mấy phần coi trọng.

Tống Hà nghĩ ngợi rồi nói với thư ký.

- Thế này đi, cậu cứ đưa ông ấy đi phòng khách hạng nhất ngồi chờ một lát, tôi sẽ lập tức đi qua!

Thư ký kia gật gật đầu, quay người rời khỏi.

Tống Hà thì quay người trở lại nhà ăn, đi đến bên cạnh cúi người rỉ tai Trử Hưng Vân một chút.

Trử Hưng Vân đang nói chuyện vui vẻ, nghe thấy vậy lông mày nhất thời cau lại, có một chút không muốn rời đi.

- Trước tiên cậu đi qua xem một chút xem vị tổng giám đốc họ Hàn này có chuyện gì. Nếu như là bởi vì con trai của hắn, vậy thì cậu nói với hắn để hắn về dạy dỗ cho cẩn thận. Nếu như là vì chuyện khác, chuyện lớn thì trở lại nói cho tôi!

Trử Hưng Vân nói.

Hình tượng Trử Hưng Vân ở Vân Hải rất là ôn hòa, nhưng mà cũng có một mặt khá là cố chấp.

Đó chính là với ai thì hắn cũng không đối đãi quá đặc biệt cho dù đó những người đệ nhất trong giới kinh doanh ở Vân Hải.

Tống Hà lập tức gật đầu rồi rời đi.

- Ai đến vậy ?

Quý Minh Dương hỏi.

Trử Hưng Vân nở nụ cười, nói ra không giấu diếm chút nào.

- Lúc trước ở suối phun nước nổi tiếng của Vân Hải, không phải chúng ta mới chỉnh đốn một đám người trẻ hay sao.

Vừa nói Trử Hưng Vân còn nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Còn khiến người ta nhảy múa “Litte apple - Quả táo nhỏ” trước mặt mọi người nữa.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Những người trẻ tuổi kia, người đứng đầu có tên là Hàn Minh Hạo, đi theo hắn tên là Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng.

Trử Hưng Vân tiếp tục nói.

- Tên của bọn họ mà anh đều biết! Không phải đó là người thân của anh chứ hả.

Quý Minh Dương nói như kiểu nó có thật vậy.

Trử Hưng Vân lườm hắn một cái.

- Là người thân của tôi thì tôi đã sớm cho chúng một cái bạt tai rồi!

Thị trưởng họ Trử này nhìn thì ôn hòa nhưng tính cách bên trong lại khá là nóng nảy. Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

- Tôi biết bọn hắn, còn không phải là bởi vì bối cảnh gia đình của ba người này sao.

Trử Hưng Vân nói.

- Thực lực xếp hạng thứ hai, thứ ba và thứ tư ở Vân Hải chính là công ty của nhà bọn họ!

Quý Minh Dương kinh ngạc, lập tức hỏi.

- Cái có thực lực hạng nhất đâu?

- Công ty có thực lực hạng nhất?

Trử Hưng Vân nở nụ cười, hất cằm nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Hỏi hắn.

- Nhà của Bạch Tiểu Thăng?

Quý Minh Dương sững sờ.

Trử Hưng Vân trực tiếp lườm một cái.

- Là công ty con trực thuộc tập đoàn nhà chúng tôi, tên gọi là công ty công nghệ Vân Tự.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Quý Minh Dương gật gù.

Tập đoàn Chấn Bắc bố trí các công ty con trên phạm vi toàn thế giới không hề ít, rất nhiều cái còn là dẫn đầu ở địa phương.

Người nước ngoài công bố bảng xếp hạng tài sản gì đó, sợ là chỉ mới đưa vào một bộ phận sản nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc, e là những số liệu ở trên đó không còn chính xác.

- Hiện tại, vị tổng giám đốc họ Hàn kia đến thị phủ muốn gặp tôi, chính là tổng giám đốc của công ty công nghệ Vân Tự, cha của Hàn Minh Hạo, Hàn Thừa Nhân.

Trử Hưng Vân nói.

Quý Minh Dương lại gật gù, nhưng lập tức lại chau mày.

- Ông Trử, không phải chứ!

Quý Minh Dương nhạy cảm phát hiện ra trong đó có vấn đề.

- Anh nói nhà của ba người trẻ tuổi tên là Hàn Minh Hạo, Phó Vân Vĩ, Lưu Đổng kia phân biệt là công ty thứ hai đến thứ tư ở Vân Hải, cha của Hàn Minh Hạo kia tại sao lại có thể là tổng giám đốc của công ty hạng nhất được, huống hồ công ty này vẫn là…

Trử Hưng Vân cười một tiếng.

- Chuyện này anh không biết đâu! Nhà họ Hàn này ba đời đơn truyền, ông nội tên là Hàn Đống, cha tên là Hàn Thừa Nhân, con trai tên là Hàn Minh Hạo. Hàn Đống quản lý công ty của gia tộc, cũng chính là công ty tư nhân mạnh thứ hai Vân Hải, Hàn Thừa Nhân thì là nhậm chức tổng giám đốc ở công ty công nghệ Vân Tự, công ty con của tập đoàn Chấn Bắc.

Trử Hưng Vân nói.

- Công ty mạnh nhất mạnh nhì ở Vân Hải, thực tế thì quyền khống chế đều thuộc về nhà họ Hàn! Hơn nữa hai nhà công ty này có trình độ hợp tác cùng vô cùng mật thiết.

Hoá ra lại phức tạp như thế.

Quý Minh Dương đã hiểu.

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh nghe hai người này nói chuyện như thế trong lòng lại chấn động một chút.

Lâm Kha tới Vân Hải này từ sớm mà chính nàng lại không có tìm hiểu tình huống này trước nên không biết rõ được quan hệ bên trong này phức tạp như thế!

Hai thế hệ của nhà họ Hàn một người nắm trong tay một công ty con của tập đoàn, một người nắm công ty tư nhân của gia đình, mà cả hai còn hợp tác thật mật thiết.

Muốn mưu lợi riêng trong này thật là quá dễ dàng.

- Hồng Liên, kiểm tra cho tôi sản nghiệp của tập đoàn ở địa phương một chút.

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng để cho Hồng Liên lục soát một chút.

Chỉ một lát hắn đã biết được dữ liệu cơ sở.

Hoá ra công ty mạnh của tập đoàn ở Vân Hải không chỉ có công ty công nghệ Vân Tự, vị trí thứ năm, thứ bảy, thứ chín, còn có mười cái tên đằng sau nữa cũng có xuất hiện công ty con của tập đoàn.

Vân Hải không hổ là một thành thị đạt chuẩn.

Dường như tập đoàn rất xem trọng phát triển nơi này, đầu tư không ít vào chỗ này!

- Coi như nhà họ Hàn không có vấn đề thì chỗ này có nhiều công ty như vậy, thật sự một nhà có vấn đề cũng không có sao?

Bạch Tiểu Thăng không khỏi nói thầm.

- Có lẽ sau khi nghỉ ngơi ở chỗ này nếu thuận tiện có thể kiếm lời được một số lớn điểm số cũng nên.

Nói đến tăng điểm số, nói đến thăng cấp, sự hăng hái trong tâm lý Bạch Tiểu Thăng không khỏi phun trào.

- Ông Trử, cái người Hàn Thừa Nhân kia tới tìm ông, dù sao cũng sẽ không phải vì chuyện lớn bằng hạt vừng của cậu con trai đấy nhỉ.

Quý Minh Dương nói.

Trử Hưng Vân nghĩ ngợi thấy vừa rồi nói chuyện hăng say quá nên hắn cũng không muốn rời đi, chỉ nói Tống Hà đi qua bên đó trước.

Bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, Hàn Thừa Nhân vốn là người trầm ổn, biết nghĩ nặng nhẹ dĩ nhiên không thể vì hành vi ngang ngược của con trai mà hoang mang rối loạn đến mức đi tìm mình để thanh minh.

- Có lẽ thật sự có việc gì đó.

Trử Hưng Vân nói.

- Để lát nữa tôi đi qua đó xem sao!

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng chớp chớp, hắn cũng rất muốn đi xem một chút, vị Hàn Thừa Nhân kia thật sự là nhân vật gì.

Giờ phút này, ở phòng khách đệ nhất của thị phủ có người đang ngồi, đó là một vị trung niên tóc xám trắng, nếu chỉ nhìn tóc thì đoán là khoảng sáu mươi tuổi, nhưng da thịt lại được chăm sóc rất tốt trắng trẻo rắn chắc, hơn nữa trên mặt vẫn còn hồng hào nhìn chỉ như ba mươi lăm đến ba mươi sáu tuổi mà thôi.

Hắn còn có khí chất rất tốt, giống như một giảng viên đại học vậy.

Hắn đúng là tổng giám đốc của công ty công nghệ Vân Tự, cha của Hàn Minh Hạo, nhân vật đời thứ hai của nhà họ Hàn - Hàn Thừa Nhân.

Hàn Thừa Nhân vừa ngồi xuống không đến mười phút, cửa văn phòng được mở ra, người đi vào là Tống Hà đang nở một nụ cười trên mặt.

- Tổng giám đốc Hàn!

- Thư kí Tống!

Hàn Thừa Nhân tranh thủ thời gian đứng dậy nở nụ cười thật tươi, bắt tay nói chuyện cùng với Tống Hà.

- Tổng giám đốc Hàn, thật có lỗi, thị trưởng đang bận dùng cơm với khách, sợ là ngài phải chờ ông ấy một lát.

Tống Hà làm động tác mời ngồi. Sau đó hai người ngồi đối diện nhau nói chuyện.

- Thị trưởng Trử mời khách?

Hàn Thừa Nhân nói, giọng mang theo ngạc nhiên.

Trử Hưng Vân nổi tiếng “ba không” - không nhận quà, không ăn cơm khách, không nể tình.

“Không ăn cơm khách” này còn có một ý nghĩa bên trong là “không mời khách ăn cơm”.

Người có thể ăn cùng mâm với Trử Hưng Vân cho dù chỉ đơn giản là bữa cơm công tác cũng tuyệt đối hiếm có.

Ngay cả Hàn Thừa Nhân cũng không có tư cách này, cha của hắn là Hàn Đống từng có may mắn ăn cơm hộp cùng Trử Hưng Vân ở công trường, cho đến bây giờ vẫn được ông ấy nhớ mãi.

Bây giờ nhìn xuống thì ai có thể có tư cách này chứ!

Dường như Tống Hà nhìn ra được Hàn Thừa Nhân đang kinh ngạc, lập tức cười rồi nói.

- Là một người bạn lâu năm của Thị trưởng Trử, cũng là một thị trưởng khác rất lâu rồi không tới đây.

- Ồ, hóa ra là thế!

Hàn Thừa Nhân có cảm giác bừng tỉnh hóa ra là thế.

- Nhưng mà vị thị trưởng kia cũng chỉ là tiện đường tiếp đãi, thị trưởng Trử thật sự mời cơm là người khác cơ.

Tống Hà nói tiếp một câu.

Cặp mắt của Hàn Thừa Nhân lập tức trừng lớn.

Người khác?

- Không biết là vị đại sư đức cao vọng trọng nào, hay là vị tiền bối tuổi cao đức trọng nào?

Hắn thấy người được thị trưởng Trử mời cơm chắc chắc chỉ có thể là tuổi tác và đức hạnh đều phải cao.

Tống Hà lắc đầu, nói một câu khiến Hàn Thừa Nhân không dám tin tưởng.

- Vị khách kia tuổi còn rất trẻ, còn lâu mới đến ba mươi tuổi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận