Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 924: Đâm lao phải theo lao



Bắt tay xong, Bạch Tiểu Thăng liền mời ba người Hàn gia đi qua ghế sô pha ngồi.

Trong thời gian yên vị, chờ Lâm Vi Vi bưng nước trà lên, Bạch Tiểu Thăng cũng nhanh chóng lưu ý Hàn Thừa Nghĩa, nhìn thái độ của hắn đối với mình cũng không có chút gì nóng lòng, lập tức có chút kỳ quái.

Muốn nói, hiện tại mình ở bên trong Bộ Sự Vụ cũng coi như là có chút danh tiếng đi. Vị Hàn Thừa Nghĩa này, vậy mà hình như không biết rõ mình là ai. Hàn Thừa Nhân biết rõ tên của mình, mấy người này lại cùng một chỗ đến đây, đều không có nói với hắn sao?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng dâng lên sự nghi hoặc không hiểu.

Không phải Bạch Tiểu Thăng tự luyến chính mình.

Hắn trước kia thu thập hai anh em Trần Cửu Thiên và Trần Cửu Tranh, sau đó lại liên tiếp đọ sức cùng với Lâm Ngọc một phen, mấy lần này đều làm cho Bộ Sự Vụ quấy lên sóng to gió lớn.

Ngay cả đích thân Hạ Hầu Khải lão gia tử là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cũng nói đùa rằng là mọi người đều biết mình, thanh danh như lửa gặp rơm nhanh chóng lan xa.

Coi như không có khoa trương như vậy, nhưng tối thiểu nhất cũng nên nghe qua mới đúng chứ, cũng nên biết mình là "Người một nhà" a.

Còn có, Hàn Thừa Nhân nói Hàn Thừa Nghĩa ở Khu Đại Trung Hoa "Đảm nhiệm chức vụ quan trọng".

Người Hàn gia còn rất đắc ý.

Vậy đến tột cùng là cái chức vụ ghê gớm gì?

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không minh bạch được vấn đề.

Tổng bộ Chấn Bắc tập đoàn khu Đại Trung Hoa, kỳ thực phân làm hai bộ phận, Bộ Sự Vụ chỉ là một bộ phận, bất quá nhân viên và chức năng nhiệm vụ chiếm đến hơn tám thành, cứ thế ở tổng bộ, gần như ngang hàng với Bộ Nội Vụ.

Số còn sót lại, đều được định biên về các khu vực khác.

Chẳng lẽ, vị Hàn Thừa Nghĩa này là người của cái Bộ còn lại kia sao?

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể hướng về điểm ấy nghĩ.

- Liên quan tới chuyện ngày hôm qua, tôi có nghe Minh Hạo nói qua.

Ngồi xuống được một lúc, cũng là Hàn Thừa Nhân mở miệng trước, nói với Bạch Tiểu Thăng bằng ngôn từ khẩn thiết biểu lộ sự chân thành:

- Cho nên, tôi mang đứa con trai bất hiếu này đến cửa cảm tạ.

Lời nói này vừa ra khỏi miệng, Hàn Minh Hạo ngồi bên cạnh kinh ngạc há hốc một bộ bối rối.

Cha không phải đến đây là giúp chính mình hả giận sao, nếu không phải thì cũng thôi đi, tại sao còn lên đến tận nơi cảm tạ?

Cảm tạ cái gì?

Cảm tạ cái tên khốn nạn trước mắt này đã để cho mình nhảy "Tiểu Bình Quả - Little Apple" ở trước mặt Thị Trưởng cùng vài trăm người sao?

Cha, người có phải hay không uống lộn thuốc.

Hàn Minh Hạo rất muốn hỏi một câu như vậy.

- Ồ?

Bạch Tiểu Thăng giống như cười mà không phải cười, liếc nhìn Hàn Thừa Nhân một chút:

- Hàn tiên sinh, lời này vì sao lại nói thế ?

- Những tên mao đầu tiểu tử thúi kia được ngài giáo huấn một trận cùng với cha mẹ của bọn hắn, đều cảm thấy ngài khiến cho bọn hắn bị mất mặt, bị bêu xấu, thậm chí khả năng ảnh hưởng đến hình tượng công ty của cha mẹ bọn hắn, nên tất nhiên sẽ đối với ngài ghi hận.

Hàn Thừa Nhân cười một tiếng.

- Tôi thì không. Nếu như không phải ngài nhanh trí, khiến cho cái tràng diện hoang đường kia nhanh chóng kết thúc. Chỉ duy nhất cái tội tụ tập quần chúng phi pháp thôi, nhất là ở trước mặt Thị Trưởng, thì tôi đảm bảo có đầy đủ căn cứ đem bọn tiểu tử này đến đồn công an tạm giữ. Hơn nữa ai ra mặt, đều không dùng được.

Lúc Hàn Thừa Nhân nói lời này, lạnh lùng thoáng nhìn qua đứa con trai của mình.

Hàn Minh Hạo lập tức giật mình.

Xác thực.

Nếu như mình cùng những người anh em kia, không phải bị mất mặt trước mắt mọi người, truy đến cùng, tất nhiên sẽ bị câu lưu* đi.

*là bị công an bắt đi.

Từ điểm đó mà nói, tên họ Bạch này, xác thực xem như ân nhân cứu mình và những người bạn mình.

Hàn Thừa Nghĩa cũng hơi gật đầu.

Hắn cũng tán thành lời nói của vị huynh trưởng này, hắn cũng đã nghĩ đến điểm ấy.

Lần này đến đây dò xét, giao hảo chỉ là một nguyên nhân, ngoài ra Hàn Thừa Nhân vị huynh trưởng này bên trong lời nói cũng có ý tứ cảm tạ.

- Thật khó có được, Hàn tổng lại đại nghĩa thâm sâu như thế.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thán nói.

Chuyện này Hàn Thừa Nhân rất tỉnh táo, hơn nữa cách nhìn nhận rất đặc biệt, không đơn giản a.

- Ngài đến thành phố Vân Hải này, là thăm người thân hay là đi du ngoạn?

Hàn Thừa Nhân cười nói sang chuyện khác.

- Nếu là trường hợp sau, thì công ty thuộc Hàn gia gia tộc của tôi có rất nhiều nghiệp vụ về du lịch, giải trí tương quan, tôi có thể dùng danh dự của mình bảo đảm có thể cam đoan những ngày ngài ở thành phố Vân Hải chơi thống khoái.

Hàn Thừa Nhân trước một câu vẫn là cảm tạ, sau đó lại một câu nói thuận lý thành chương biến thành báo đáp, cộng thêm thăm dò, còn phô bày thêm thực lực của mình.

- Ngày hôm qua tôi cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, chưa nói tới chuyện cảm tạ gì. Tôi đến thành phố Vân Hải có nguyên nhân, thứ nhất là nghỉ phép, thứ hai chính là đến khảo sát.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thăng một câu hai ý nghĩa.

Hắn cũng đang thử thăm dò, đồng thời trong lòng cũng đang lưu ý Hàn Thừa Nghĩa.

Nếu như đối phương biết rõ hắn chính là sự vụ quan, lại ra vẻ không biết âm mưu có mục đích riêng, thì nghe được nửa câu nói sau của hắn, tất nhiên sẽ có phản ứng.

Dù là chỉ một chút xíu biến hóa từ chỗ sâu trong đôi mắt kia thôi, người khác nhìn không ra, nhưng Bạch Tiểu Thăng hắn nếu đã có tâm lưu ý, sẽ có thể phát hiện được.

Đây là trải qua sự rèn luyện của hệ thống mà có được, khác biệt với người không có huấn luyện đặc biệt.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện đồng thời vừa nhìn về phía Hàn Thừa Nghĩa.

Nhưng mà, hắn lại không có phát hiện bất cứ biến hóa nào trong ánh mắt của Hàn Thừa Nghĩa, sự kinh ngạc, khẩn trương hay ngưng trọng đều không có chút nào.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một tia hưng phấn.

Giống như Hàn Thừa Nghĩa nghe được một chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng có chút khó hiểu.

- Ồ. Ngài ở địa bàn thành phố Vân Hải này có sinh ý làm ăn à, hay là đến khảo sát dự định tiến vào thị trường Vân Hải này?

Hàn Thừa Nghĩa mắt thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình, lập tức cười hỏi.

Lời này khiến cho Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, làm sao hắn luôn cảm thấy rằng Hàn Thừa Nghĩa xem mình thành người khác a.

Xem như đến thành phố Vân Hải làm buôn bán?

- Không biết rõ ở thành phố Vân Hải gần đây tình hình phát triển kinh tế như thế nào? Tôi nghe nói Chấn Bắc tập đoàn ở thành phố Vân Hải này có rất nhiều công ty, mà Công Thương Nghiệp Vân Tự chính là công ty đóng vai trò chủ đạo a.

- Tôi còn nghe nói, Hàn Đống lão tiên sinh chính là Hội trưởng của Hội Liên Hiệp Các Công Ty Vân Hải, Hàn Thừa Nhân tiên sinh cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng ở bên trong. Không biết rõ tình huống các công ty ở thành phố Vân Hải này của Chấn Bắc tập đoàn các vị ở giai đoạn hiện tại như thế nào? Đương nhiên, tôi không phải nghe ngóng cái tình báo buôn bán gì, chỉ là cần vài lời tư vấn. . . để khảo sát.

Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn về phía Hàn Thừa Nhân, cười nói,

Đối phương đã nhận sai thân phận của hắn, vậy hắn liền thuận thế nhập vai đặt câu hỏi.

- Nếu như ngài đã hỏi, tôi ngược lại có thể giới thiệu một chút cho ngài.

Hàn Thừa Nhân cười nói.

Nếu như có thể kéo sinh ý làm ăn cho các công ty thành viên của tập đoàn, thì Công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự của Hàn Thừa Nhân hắn đồng dạng có thể thu hoạch được lợi ích từ sự báo đáp của các công ty đó a.

Đây cũng là hội quy của Hội Liên Hiệp Các Công Ty Vân Hải, mọi người ngầm thừa nhận ước định.

- Hàn tiên sinh đừng bởi vì mấy cái công ty này đều trực thuộc tập đoàn của các vị, mà chỉ nói những vấn đề tốt đẹp, còn xấu xí thì bỏ qua nhé, tôi trước khi qua đây cũng là điều tra qua một chút rồi đó.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói.

Hắn thuận tay đánh cho Hàn Thừa Nhân một cái "Đinh dự phòng".

- Ha ha ha, như ngài nói đi. Được! Vậy tôi liền đem thế mạnh cũng như khuyết điểm của các công ty này cùng ngài tâm sự một phen.

Hàn Thừa Nhân nói:

- Không biết, ngài muốn hiểu rõ về lĩnh vực sản nghiệp nào?

Thúc đẩy Bạch Tiểu Thăng cùng những công ty khác của tập đoàn hợp tác, chẳng những khiến cho mình có thể nhận được lợi ích từ mấy cái công ty đó, mà càng bởi vì hành động dắt cầu dựng dây này, cùng với thế lực phía sau của Bạch Tiểu Thăng giao hảo một phen, cái này vốn là mục đích chính chuyến đi này của bọn hắn.

Vì vậy, Hàn Thừa Nhân cực cao.

- Bất cứ loại hình sản nghiệp gì đều được. Liên quan đến vấn đề sản nghiệp, tôi không có cực hạn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đôi mắt Hàn Thừa Nhân và Hàn Thừa Nghĩa liền tỏa sáng, như vậy nói rõ bối cảnh của đối phương tương đối cường hãn.

Hàn Minh Hạo lại là âm thầm bĩu môi, cảm thấy Bạch Tiểu Thăng nói khoác thổi da trâu tung trời.

- Được.

Hàn Thừa Nhân gật đầu, lúc này mới đem tình huống các công ty trực thuộc tập đoàn ở thành phố Vân Hải sắp xếp kỹ càng trong đầu, dần dần giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

Thật là đồng thời chỉ ra ưu khuyết, phát triển, lấy thành ý đối đãi với Bạch Tiểu Thăng.

Trọn vẹn một giờ, Bạch Tiểu Thăng vừa nghe vừa hỏi, yêu cầu mấy vấn đề đều là trọng tâm.

Khiến cho Hàn Thừa Nhân và Hàn Thừa Nghĩa âm thầm giật mình.

Những vấn đề này lại được tìm ra và trình bày cẩn thận như thế. Kỳ thực, Bạch Tiểu Thăng trước kia cũng đã điều tra qua tư liệu, cơ bản trước mắt vẫn là một bản tập hợp những chuyện tốt đẹp.

Sau thời gian nói chuyện phiếm, Bạch Tiểu Thăng hiểu rất rõ một vài chuyện.

Hàn Thừa Nhân nói khô cả họng rốt cục cũng nói xong.

- Không biết, ngài có hứng thú cùng những cái công ty kia hợp tác không?

Hắn cười một tiếng, hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Nhận sai thân phận của hắn chắc chắn sẽ không duy trì lâu dài được, bọn họ sau khi trở về, có lẽ chỉ mất vài phút liền có thể nhìn thấu.

Mà Bạch Tiểu Thăng, cũng không có trông cậy vào vấn đề đối phương nhận lầm người mà hoàn thành cái gì.

Nếu Hàn Thừa Nghĩa là "Nhân sĩ bộ nội vụ" này xuất hiện, chính mình lại hiểu rõ tình huống, có thể ngả bài được rồi.

- Liên quan tới phương diện hợp tác, ngài có thể yên tâm, em trai tôi thân là người của Tổng bộ của Chấn Bắc tập đoàn khu Đại Trung Hoa, thế nhưng lại là đại biểu của Chấn Bắc tập đoàn đây.

Vì thúc đẩy hợp tác, Hàn Thừa Nhân thậm chí còn "Nói khoác mà không biết ngượng" .

- Hàn tiên sinh thật có thể đại biểu phía tập đoàn?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hàn Thừa Nghĩa cười một tiếng.

Hàn Thừa Nghĩa im lặng không thừa nhận cũng không phủ nhận, quăng cho Bạch Tiểu Thăng một nụ cười cao thâm mạt trắc.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười.

- Thật đúng dịp, tôi cũng là người của Bộ Sự Vụ. Ngài nếu như có thể đại biểu cho tập đoàn, vậy tôi có phải hay không nên gọi ngài là lãnh đạo?

Bạn cần đăng nhập để bình luận