Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 927: Cũng chỉ có anh mới dám làm như vậy



Về sau khi người Hàn gia rời đi, Bạch Tiểu Thăng mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cùng với Lâm Kha tụ hợp lại, hướng về khu suối nước nóng lừng danh của thành phố Vân hải hưởng thụ, thư giãn một phen.

Sau khi ngâm trong ôn tuyền, lại được xoa bóp, thật sự là giãn gân giãn cốt, toàn thân thông thái, quả nhiên là vô cùng hưởng thụ.

Thời điểm giữa trưa ăn cơm chung, Bạch Tiểu Thăng đem sự tình người Hàn gia tới chơi nói qua một lượt cho Lâm Kha.i

- Hả, bọn họ tìm anh để đàm phán sinh ý à? Đây thật là con Ô Long thật lớn a.

- Thật thú vị. Đáng tiếc a, em không có ở đó.

Lâm Kha nghe được cười ha ha.

- Nếu như em có mặt ở đó, đoán chừng anh sẽ không có được nguồn thông tin quý báu kia a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Kha cũng đã nhiều năm làm sự vụ quan ở Bộ Sự Vụ. Đoán chừng Hàn Thừa Nghĩa sẽ nhận biết nàng.

- Cũng có thể, tên Hàn Thừa Nghĩa kia chắc hẳn đã gặp qua em.

Lâm Kha gật gật đầu, lập tức hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Anh thật muốn tra rõ thành phố Vân Hải sao? Hơn nữa, chuyện này cũng quá khuếch đại đi.

- Có thể hay không khiến cho lòng người bàng hoàng a?

- Anh cũng biết rõ, thành phố Vân Hải này chính là một trong những khu vực phát triển chiến lược trọng điểm của tập đoàn khu Đại Trung Hoa trong tương lai, đây là một căn cứ rất trọng yếu. Bên trong tập đoàn còn lưu trữ một phần văn kiện liên quan đến quy hoạch tương lai của tập đoàn, tất cả sự vụ quan đều đã nhìn qua. Chưa từng xem, đánh giá cũng chỉ có một mình anh.

- Anh đừng có thấy những công ty thành viên bên này đều là mấy công ty nhỏ lẻ, chỉ là số lượng hơi nhiều một chút mà thôi. Chỉ cần thời cơ đến, trên tổng bộ sẽ điều động lượng lớn tài chính và nhân viên, bọn chúng chỉ cần vài phút liền có thể hóa thân quái vật khổng lồ đấy.

- Rất nhiều sự vụ quan đều minh bạch tầm quan trọng của thành phố Vân Hải này, cho nên đối với nơi này điều tra, đều phi thường có sự ăn ý ngầm cần tuân theo, đồng thời dùng tư thái thận trọng tra xét.

Lâm Kha đặc biệt nhấn mạnh,

- Còn anh thì tốt rồi, dám làm ngược lại, vừa đến đã làm dáng, công nhiên tuyên bố sự tồn tại của mình. Rõ ràng muốn điều tra mười mấy công ty thành viên nơi này.

- Em đoán chừng toàn bộ Bộ Sự Vụ, cũng chỉ có anh mới dám làm như vậy.

- Hiện tại, anh bây giờ bên trong những lời bình luận ở Bộ Sự Vụ đã trở thành tồn tại cấp bậc Đại Ma Vương. Anh chỉ cần đến chỗ nào thì nơi đó lại xảy ra gió tanh mưa máu, nói dễ nghe là Ma Vương, nói không dễ nghe, vậy thì chính là sao quả tạ a.

- Bởi như vậy, không nói những chuyện khác, các công ty bản địa xu thế tất yếu hiện tại chính là lòng người hoảng sợ. Ngay cả Bộ Sự Vụ bên kia cũng sẽ nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Lâm Kha nói liên tục không cho Bạch Tiểu Thăng có cơ hội xen vào.

- Anh tuy chưa có xem cái tập văn kiện về chiến lược phát triển của tập đoàn mà em nói kia, nhưng cũng biết rõ thành phố Vân Hải này nhất định trọng yếu.

Rốt cục cũng chờ Lâm Kha ngừng lại một chút, Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, vô cùng khẳng định nói.

- Anh đã xem qua tư liệu về mười lăm cái công ty thành viên tập đoàn của thành phố Vân Hải bên này, cũng lấy được một vài tin tức hữu dụng từ mấy người Hàn gia nơi đó.

- Mười lăm công ty này cơ hồ chiếm cứ hầu hết những lĩnh vực sản nghiệp thích hợp với sự phát triển của thành phố Vân Hải. Hơn nữa có thể hỗ trợ lẫn nhau làm việc. Chi tiết tỉ mỉ nhìn sự phát triển các loại hình sản nghiệp của các công ty thành viên trong tập đoàn này, mỗi một nhà thực sự đều trải qua quy hoạch tuyệt đối tỉ mỉ.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái một phen, khiến cho đôi mắt Lâm Kha sáng lên tia khen ngợi.

- Anh được đấy, nhãn quang đủ độc.

Đối với năng lực phán đoán này của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Kha thật lòng cũng có chút bội phục.

- Thành phố có tiềm lực trọng yếu như vậy, nhận được nhiều mặt chú ý, cũng là tất nhiên. Thậm chí, anh có thể nói cho em một câu không phù hợp, dù sao nơi này đều không có ngoại nhân! Đằng sau của mười lăm công ty này, có lẽ tồn tại một ngọn núi lớn.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, tiếp tục nói.

- Mà anh, chính là muốn ở cái thành phố trọng điểm này, phát động một cơn bão táp.

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng vô cùng khẳng định.

Lâm Kha tuyệt đối xem như là người tâm phúc của Hạ lão, chân chính là "Người một nhà", cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng không có bất kỳ cái gì khiêng kỵ

- Hạ lão để cho anh nhậm chức vị trí sự vụ quan kiểu mới này, mục đích chính là đem tầng nước ngầm của Bộ Sự Vụ khuấy động, thậm chí còn có một ít mong đợi cao hơn, nếu như anh khiêm tốn, lão nhân gia có lẽ sẽ không vui a.

- Anh chính là muốn để cho tất cả mọi người nhìn thấy, bọn hắn không dám động, nhưng anh dám, bọn hắn không thể làm nhưng anh có thể.

- Anh muốn lập uy, không phải vì chính bản thân mình, mà là khiến cho cái chức vụ sự vụ quan kiểu mới này, cùng với tư tưởng của Hạ lão ăn khớp với nhau.

- Anh muốn để bọn hắn đối với sự tồn tại của anh là một biểu tượng đáng sợ, kiêng kị. Chỉ có như thế, anh mới có thể trở thành một con cá nheo hung mãnh khiến cho ao nước này khuấy động lên.

Một phen ngôn từ của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Kha nghe được liên tiếp gật đầu.

- Đã như vậy, vậy thì cứ như thế tiến hành thôi. Em vừa vặn cảm thấy nhiều ngày nhàn hạ như vậy, có chút nhàm chán rồi.

Khi nói những lời này đôi mắt của Lâm Kha sáng ngời như thể nhìn thấy thứ mà mình yêu thích đang ở ngay trước mắt.

Thời điểm bọn hắn trò chuyện về vấn đề này, Hàn gia đang mở hội nghị toàn thể.

Chỉ có điều cái "Toàn thể" này, cũng chỉ có bốn cá nhân mà thôi.

Hàn Đống, Hàn Thừa Nhân, Hàn Thừa Nghĩa, cộng thêm một Hàn Minh Hạo.

Hàn Đống một bên nghe Hàn Thừa Nhân tự thuật lại đầu đuôi câu chuyện, một bên đặt câu hỏi.

Không riêng hỏi về lời nói của Bạch Tiểu Thăng, còn hỏi ngữ khí của Bạch Tiểu Thăng lúc nói chuyện như thế nào, thậm chí là thần sắc biểu lộ.

Những nội dung này, một cá nhân không có khả năng nhớ rõ ràng, thậm chí có chỗ sai lầm, nhưng mà ba người cùng một chỗ nhớ lại, có thể lục lại được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Mà ở trong đó, nhớ kỹ nhiều nhất, cặn kẽ nhất lại là Hàn Minh Hạo.

- Nhìn hai người các con đi, còn tự xưng cái gì là nhân sĩ thành công, cũng không bằng một người trẻ tuổi đây.

Sau khi Hàn Đống tán thưởng Hàn Minh Hạo cũng không quên quở trách hai anh em Hàn gia một phen.

Hàn Minh Hạo tự hào đắc ý, nhưng trong lòng lại cảm thán.

Nhờ có hắn đối với Bạch Tiểu Thăng tâm sinh oán buồn bực, nên lúc nào cũng tức tối nhìn chăm chú, nếu không phải như thế thì cũng không có "Thu hoạch" nhiều như vậy.

Hỏi xong, Hàn Đống trầm mặc suy nghĩ đồng thời phối hợp tự tay châm cho mình tách trà.

Ba chén trà nóng vừa vào trong bụng, Hàn Đống liền dừng lại.

- Không sai được! Vị Bạch sự vụ quan kia, đúng là muốn mượn miệng của chúng ta bên này hướng đến các công ty thành viên của tập đoàn tại thành phố Vân Hải này truyền lại một cái tin tức.

- Hắn tới rồi, hắn muốn điều tra tất cả mọi người.

- Vậy chúng ta phải làm thế nào?

Hàn Thừa Nhân vội vàng hỏi.

Kết luận này thời điểm ở trên xe bọn hắn cũng đã nghĩ tới, chỉ có điều trải qua xác nhận của người đáng tin cậy, bọn hắn liền không còn hoài nghi nữa.

- Buổi chiều, lập tức liên hệ các công ty, kể cả những người không có mặt ở Vân Hải, để cho nhân viên bên đó sử dụng dụng cụ kết nối trực tuyến cho bọn hắn mở video hội nghị. Trực tiếp nói cho bọn hắn biết có một tin tức trọng đại, nếu như không nghe, vậy cũng không thể trách chúng ta.

Hàn Đống nói.

Sau đó, hắn khẽ nhíu mày suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghĩa nói.

- Thừa Nghĩa, con cũng có thể ‘không may’ để lộ ra phong thanh chuyện này cho các vị khác ở Bộ Sự Vụ bên kia, nhưng tận lực đừng cho mình bị chú ý.

- Thừa Nhân.

Hàn Đống vừa nhìn về phía Hàn Thừa Nhân.

- Một hồi, con lại gọi điện thoại cho vị kia Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan kia, nói buổi tối hôm nay, cha muốn mời hắn ăn bữa cơm.

- Chỉ có cha và hắn.

Hàn Đống dừng lại, quả quyết nói.

Câu nói bổ sung này, khiến cho Hàn Thừa Nhân, Hàn Thừa Nghĩa, Hàn Thừa Hạo ba người sững sờ.

- Có thể kết bạn với vị Bạch sự vụ quan này là Hàn gia chúng ta gặp may, cũng là mối nguy hiểm lớn đối với Hàn gia chúng ta. Có mấy lời tâm huyết, cha muốn đơn độc cùng hắn tâm sự.

Hàn Đống nói.

Buổi chiều hôm đó, Hội Liên Hiệp Các Công Ty Vân Hải tổ chức một "Hội nghị trọng yếu khép kín".

Người tham dự, đều là người đến từ các công ty trực thuộc tập đoàn bên trong Hội Liên Hợp.

Nhân viên hạn định chỉ có mười sáu người, thêm một người đều không cho phép.

Đóng cửa lại, Hàn Đống liền tuyên bố một cái tin tức mà thôi.

Nhưng chỉ một cái tin tức này, lại như là biển động, khoảng khắc đó chấn động tất cả mọi người có mặt tại hiện trường.

Những người này, những công ty này, mặt ngoài là độc lập với nhau, nhưng phía sau nó đều có bóng dáng của các đại nhân vật khác nhau.

Mà Bộ Sự Vụ, cũng có tin tức truyền đến, hình như có một bàn tay vô hình to lớn trợ giúp, nhanh chóng truyền ra.

Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan đến thành phố Vân Hải, Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan tuyên bố đối với toàn bộ công ty thành viên ở thành phố Vân Hải tiến hành điều tra, nghiêm túc.

Trong lúc nhất thời, Bộ Sự Vụ sôi trào bàn tán nghị luận khắp nơi.

Đây vẫn là lần đầu, ở nhiều công ty như vậy, tại thành phố trọng điểm phát triển như thế, lại không có cái nội dung gì xác thực, thậm chí không có bất kỳ vấn nào để hoài nghi, trước hết thả ra thông tin muốn điều tra người ta.

Chỉ bằng vào điểm này, không ai không sợ hãi.

Không hợp quy củ. Không hợp với lẽ thường. Kỳ dị. Bá đạo !

Cái gì cũng nói.

Thời điểm tin tức vẫn chưa hoàn toàn truyền ra, ở một thành phố nào đó, Trầm Bồi Sinh là người nhanh nhất nhận được tin tức.

Trầm Bồi Sinh cũng ngạc nhiên.

- Cái cậu Bạch Tiểu Thăng này.

- Đây là Hạ Lão Đầu bày mưu đặt kế, hay là hắn tự chủ trương. . .

- Rất là thú vị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận