Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 939: Liên tục nhục nhã



- Tiểu Dư luôn nói bọn họ cố ý không mang theo thiệp mời, tôi thấy rất có thể. Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải có đem ai để vào mắt bao giờ đâu.

- Đúng vậy, hơn nữa bọn họ chiếm lấy thị trường nhiều năm, tất nhiên trong lòng sẽ bất mãn đối với sự tiến vào của tập đoàn Thất Phong.

- Cho nên mới cố ý đến muộn, lại còn trách là chưa được phát thiệp mời.

- Ha ha, thật sự là cái cớ ngu xuẩn. Tập đoàn Thất Phong là tầng thứ gì chứ, chẳng lẽ lại thiếu mấy tấm thiệp mời sao!

Dư Trung Thiên chế nhạo, lập tức đạt được sự ủng hộ của đám người đang ngồi đây.

Bọn hắn mặc dù là những công ty bản thổ, nhưng lại có nhiều oán hận đối với Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải.

Bây giờ, tất nhiên sẽ không ngại bỏ đá xuống giếng.

- Anh!

Rõ ràng là đang bắt nạt người mà! Hàn Minh Hạo nhìn vào Dư Trung Thiên, sự tức giận dâng lên trong lòng.

Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng tranh thủ thời gian ngăn hắn lại.

Bọn họ cũng tức giận.

Nhưng mà một màn này, kỳ thực trước khi đến đã biết là có thể gặp phải. Tập đoàn Thất Phong sẽ làm khó xử bọn họ, dù sao trước đây tiếp xúc hai bên cũng không thoải mái.

Nhưng mà, lại không thể không đến. Buổi tọa đàm hôm nay không riêng gì với tập đoàn Thất Phong mà còn có hai nhà tổ chức liên hợp công ty khác, càng có thêm một vị nhân vật quan trọng của Thị chính có mặt.

Bọn hắn không thể không đến, càng không có khả năng vì một lời không hợp liền rời đi.

Dư Trung Thiên của tập đoàn Thất Phong cũng vì nắm chắc điểm ấy.

- Tính khí cũng không nhỏ đâu, không muốn đến thì cũng không ai ép buộc anh đến! Muốn đi, cũng không ai ngăn cản anh!

Ở bên cạnh Dư Trung Thiên, Tống Dao mở miệng cười nhạo.

Người phụ nữ này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền để sự tức giận của người ta tăng gấp bội.

- Nhịn một chút đi, Tiểu Hàn tổng.

- Đúng vậy, anh Hạo.

- Đừng xúc động, Minh Hạo.

Rất nhiều người nhỏ giọng khuyên bảo.

Sắc mặt Hàn Minh Hạo tái xanh, hai tay nắm chặt lại, móng tay đâm cả vào trong thịt, nhưng cuối cùng cũng không có cãi lại.

- Chúng tôi có thể vào chỗ ngồi chưa! Coi như tới muộn một chút, nhưng dù sao cũng là khách của Tiểu Dư tổng mà!

Hàn Minh Hạo mở miệng, giọng nói lành lạnh.

Dư Trung Thiên cười nhún nhún vai, làm ra tư thế mời.

Nhưng mà, chờ Hàn Minh Hạo vừa cất bước.

Dư Trung Thiên liền mở miệng,

- Trước khi ngồi, không giới thiệu mình một chút sao? Anh bạn này! Tôi thấy anh hình như là người dẫn đội, anh đại biểu ai vậy.

Hàn Minh Hạo dậm chân xuống, nhìn về phía Dư Trung Thiên,

- Tôi là Hàn Minh Hạo, đại biểu Hàn gia Vân Hải, thay ông tôi là Hàn Đống đến đây. . .

- Anh đại biểu Hàn gia? Thế mà Hàn Đống lại không bỏ ra được chút thời gian như vậy sao?

Dư Trung Thiên vuốt vuốt cái chén rồi cười nhẹ nói,

- Ông ta không đến, vậy tôi cũng có nhiều chuyện có thể miễn cưỡng trò chuyện với Hàn Thừa Nhân. Hàn Thừa Nhân cũng không tới sao? Hàn gia các người cũng kiêu hãnh quá đó!

Dư Trung Thiên gọi thẳng ra tên ông nội cùng cha của Hàn Minh Hạo, khi đề cập đến Hàn Thừa Nhân thì còn dùng từ "Miễn cưỡng" có thể nói chuyện. Giống như ngay cả Hàn Thừa Nhân cũng không được hắn nhìn vào trong mắt.

- Anh có thể nói cùng tôi. Tôi là người cầm lái tương lai của Hàn gia.

Hàn Minh Hạo nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói.

- Anh sao? Ha ha!

Dư Trung Thiên giống như nghe được chuyện gì rất đáng cười nên cất tiếng cười to.

Hắn cười một tiếng như thế, lập tức dẫn phát một hồi cười vang, các loại ánh mắt trào phúng tập trung vào trên người Hàn Minh Hạo.

Dư Trung Thiên cười rồi lắc đầu,

- Anh thì tính là gì!

Câu nói đầy khinh miệt như thế, khiến cho gân xanh trên trán Hàn Minh Hạo nổi lên.

Nhưng mà, hắn lại không có lời nào để nói!

Tập đoàn Thất Phong so với Hàn gia hắn mạnh hơn không chỉ gấp mười lần. Bị một người đồng lứa nhục nhã lại không thể phản kích, chuyện này đơn giản quá khó tiếp thu nổi!

Chỗ chết người nhất chính là hắn lại không thể quay người đi thẳng một mạch!

Dưới vô số tiếng cười nhạo, Hàn Minh Hạo chợt nhớ tới lúc trước, ông nội của mình đã từng nói qua một câu.

Ông nội Hàn Đống của hắn nói, lần này là khảo nghiệm đối với hắn.

Hắn có khả năng sẽ gặp phải một đạo “Khảm” mà chính mình không tưởng tượng nổi.

- Đạo “Khảm” này là chướng ngại lớn nhất để cháu trưởng thành! Tôn nghiêm! Cháu có thể buông xuống được, nhưng lại không thể vứt bỏ một cách bừa bãi, hãy đem nó đặt ở trong lòng rồi biến nó thành một khối đá trĩu nặng ở trong tim. Nó sẽ thúc đẩy cháu không ngừng cố gắng tiến thủ, không ngừng tiến lên. Như vậy thì cháu coi như đã bước qua, tương lai của cháu sẽ có được vô hạn khả năng!

Lúc đó, Hàn Đống nói như vậy.

Lời nói này, khi đó Hàn Minh Hạo nghe được thì liên tiếp gật đầu, nhưng xúc động cũng không lớn.

Mà bây này, bị người khác ở trước mặt mọi người hỏi mình tính là thứ gì, Hàn Đống bỗng nhiên nghĩ đến những lời kia của ông nội hắn.

Bỗng nhiên, có loại cảm giác hiểu ra.

Trước mắt, hắn đang đối mặt với đạo "Khảm" này.

Sự khuất nhục hôm nay là tôn nghiêm ngày mai.

Hắn nên nhớ kỹ cả một đời, đồng thời gánh vác nó!

Ngay tại lúc bọn người Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng đang lo lắng, Hàn Minh Hạo chậm rãi thở ra một hơi dài.

- Thật xin lỗi, Tiểu Dư tổng. Ông nội của tôi, cha tôi phải đi gặp một vị đại nhân vật quan trọng! Thoát thân không được! Nơi này tôi tới là đủ rồi! Mặc kệ Tiểu Dư tổng thấy thế nào thì tôi cũng là người cầm lái tương lai của Hàn gia!

Câu trả lời lần này của Hàn Minh Hạo gọn gàng mà linh hoạt, không thiếu phần phản kích.

Đơn giản không giống hắn!

Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng âm thầm giật mình.

Dư Trung Thiên cũng ngoài ý muốn.

Trước đây hắn có điều tra qua, tính cách của tên Hàn Minh Hạo này không phải như thế mới đúng!

Không nghĩ tới hắn lại có thể chịu được, lại còn có thể nói ra những lời tốt như vậy.

- Chúng tôi có thể ngồi rồi chứ!

Hàn Minh Hạo nói.

Mắt thấy chính mình chỉ đáp một câu như thế lại làm cho rất nhiều người đang ngồi phải kinh ngạc, thậm chí không còn chế giễu nữa. Hàn Minh Hạo biết rõ, chính mình làm đúng rồi.

Không kiêu ngạo không tự ti.

Những chữ này nói ra dễ dàng, làm được thì khó, hơn nữa ở trong nghịch cảnh thì càng không thể nắm chắc.

Nhưng mà chỉ cần đốn ngộ thì không những có thể giữ gìn tôn nghiêm, mà còn có thể đánh trả!

Mắt thấy Dư Trung Thiên vô ý thức gật gật đầu, Hàn Minh Hạo dẫn người đi qua.

Phía dưới chỉ còn có 8 vị trí, mà chủ vị hiển nhiên là không thể ngồi, đây chính là dành cho người của Thị chính Vân Hải.

Còn sót lại chỉ có bảy cái vị trí, nhưng bọn họ có tới 10 người.

Lần này cũng quá tận lực làm khó dễ rồi?

Hàn Minh Hạo cũng không hỏi gì, trực tiếp gọi phục vụ viên lấy thêm ghế.

- Xin lỗi tiên sinh, nơi này không thể thêm vị trí nữa.

Phục vụ viên nói thẳng.

Không thể thêm vị trí?

Hàn Minh Hạo chau mày.

- Thật sự rất xin lỗi, phòng này chỉ lớn như vậy, cái bàn này cũng chỉ có 30 ghế. Các người đã tới chậm thì tôi thấy cũng chỉ có thể chấp nhận một chút, người không có chỗ thì có thể đến ghế salon bên kia ngồi. Cứ yên tâm, lát nữa thức ăn mang lên vẫn có thể phân ra một chút bưng sang đó, dù sao cũng tới dùng cơm, tập đoàn Thất Phong làm sao có thể để cho mọi người bị đói trở về chứ?

Dư Trung Thiên cười nói,

- Còn ai ở ai đi thì chính các người thương lượng đi.

Dư Trung Thiên đây là muốn cho bọn họ lục đục với nhau.

Mấy người sau lưng Hàn Minh Hạo sắc mặt khó coi đứng dậy.

Quá mức, quá đáng!

Lặp đi lặp lại nhiều lần tìm phiền toái thì thôi đi, hiện giờ ngay cả ghế cũng không cho đủ!

Đây rõ ràng là trắng trợn nhục nhã bọn hắn.

Cũng là châm ngòi ly gián!

Những người tới lần này của Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải đều không phải đại biểu cho mình, mà là mỗi nhà công ty!

Nên tổn thất cũng không phải mặt mũi cá nhân, mà là mặt mũi công ty!

- Thiếu đi ba ghế mà thôi, chúng tôi có thể giải quyết!

Lúc này Hàn Minh Hạo, trái lại trấn an người một nhà.

- Các ngươi thiếu cũng không phải là ba ghế, khách quý bên Thị chính chả lẽ không mang theo tùy tùng sao. Chúng ta phải lưu vị trí cho bọn họ, các người nhiều nhất chỉ có năm ghế!

Tống Dao bỗng nhiên mở miệng, bên trong nụ cười mang theo sự đùa cợt.

Chỉ có năm ghế, một nửa công ty bọn họ không thể lên bàn!

Sắc mặt những đại biểu công ty kia lập tức khó coi.

Lần này, bọn họ cũng nhịn không được!

- Sao có thể như thế!

- Quá đáng!

- Lặp đi lặp lại nhiều lần, các ngươi quá đáng lắm rồi!

Rất nhiều người giận dữ nói.

- Yên lặng!

Hàn Minh Hạo quát to một tiếng, nhìn vào những người kia,

- Không thể để cho người khác xem trò cười của chúng ta! Không phải chỉ là không ngồi vào bàn sao, Hàn gia tôi đồng ý nhường ra cho các vị!

Hàn Minh Hạo chủ động nhường ra một ghế.

Sau đó, Hàn Minh Hạo xoay đầu nhìn về phía Dư Trung Thiên, chân thành nói,

- Tiểu Dư tổng, hôm nay anh rất uy phong.

- Nhưng thủ đoạn để anh uy phong, đơn giản quá vụng về!

- Những ngày gần đây tôi có nhận biết một vị đồng lứa, anh cùng anh ta không phải cùng một cái tầng thứ!

- Anh còn kém xa lắm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận