Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 940: Người đó ở ngay sát vách!



Hàn Minh Hạo ứng đối chuyện thiếu ghế, đồng thời còn làm ra "Phản kích" đối với Dư Trung Thiên.

Hắn nói Dư Trung Thiên còn kém xa so với một người khác.

Mà người kia theo Hàn Minh Hạo nói, cũng là đồng lứa với bọn hắn.

Chuyện này khiến người đang ngồi đây đều sững sờ.

Những người này cũng không nghĩ tới, Hàn Minh Hạo lại nói như vậy trước mặt mọi người!

Kỳ thực, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ngồi cùng một chỗ nói chuyện trời đất này. Đám người đều có thể cảm giác được, Dư Trung Thiên là người tâm cao khí ngạo.

Cỗ ngạo khí "Ai cũng chướng mắt" này có thể thấy càng nhiều hơn ở trên người vị hôn thê của hắn.

Nhưng mà, người ta có vốn liếng để kiêu ngạo.

Dư Trung Thiên, chính là người cầm lái tương lai của tập đoàn Thất Phong!

Toàn bộ Vân Hải, không có một công ty nào có thể sánh vai với tập đoàn Thất Phong cả.

Hàn Minh Hạo nói ở Vân Hải vẫn có người mạnh hơn Dư Trung Thiên sao? Mà vẫn là người đồng lứa?

Chuyện này làm sao có thể !

- Đúng là ăn nói bậy bạ!

Hai hàng lông mày của Tống Dao nhăn lại, không nhịn được quát lên.

Nếu nói Dư Trung Thiên không tốt thì Tống Dao là người thứ nhất không đồng ý.

Dư Trung Thiên cũng lạnh lùng nhìn về phía Hàn Minh Hạo, trong mắt đầy sự sắc lạnh.

Hàn Minh Hạo cũng chỉ cười một tiếng, cảm thấy trong lòng mình rất sảng khoái. Hắn không trả lời lại mà quay người đi về phía ghế sô pha.

- Anh đứng lại đó cho tôi!

Tống Dao quát to một tiếng.

- Tôi cũng không phải muốn chạy.

Hàn Minh Hạo ngồi xuống trên ghế salon, bắt chéo hai chân,

- Nhưng mà, tôi cũng không muốn đứng. Nơi đó đã không có chỗ thì tôi ngồi ở nơi này là được, vừa mềm mại lại dễ chịu. Nếu như Tống tiểu thư muốn trò chuyện cùng tôi, vậy thì tới bên đây đi!

Trong đầu của Hàn Minh Hạo đang nhớ lại ngôn hành cử chỉ của Bạch Tiểu Thăng, học theo tư thái làm người khác hận ngứa răng của hắn.

Nhìn thấy sắc mặt của Dư Trung Thiên rất khó coi, Tống Dao lại càng kém hơn. Hàn Minh Hạo không ngăn được cảm giác sảng khoái đang dâng lên.

Thì ra làm người khác giận giữ lại thoải mái như thế!

Thì ra không cần dùng nắm đấm, cũng có thể giải quyết khoái ý ân cừu như vậy!

Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan, anh quả thực là thầy của tôi! Hàn Minh Hạo yên lặng bái sư.

- Ghế của Phó gia, tôi cũng sẽ nhường ra!

- Lưu gia tôi cũng vậy!

Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng lần lượt nói to.

Sau đó, bọn hắn quay người đi đến hai bên trái phải của Hàn Minh Hạo rồi ngồi xuống.

Đối mặt với hai anh em tốt nhà mình, Hàn Minh Hạo ném sang một nụ cười, hai người kia cũng cười cười đáp lại.

Anh em tốt chân chính là những người có thể cùng một chỗ đọa lạc, cũng có thể cùng đồng tâm hiệp lực!

Ba người này lần lượt rồi khỏi bản.

Bảy người còn lại nhìn nhau, người cầm đầu ở đây là Phó Tổng của thực nghiệp Vân Tự.

Đó là một người trung niên già dặn trầm ổn.

Hắn gật đầu chào hỏi với Dư Trung Thiên và đám người ngồi quanh bàn rồi nói,

- Các vị chắc có thể không biết, mấy công ty còn lại như chúng tôi đều thuộc về một cái tập đoàn.

- Cùng tiến cùng lùi! Không rời không bỏ!

- Nếu tập đoàn Thất Phong không chuẩn bị được nhiều ghế như vậy, chúng tôi chỉ có thể cho rằng chủ nhân có lòng nhưng không đủ lực, chuyện này cũng không sao cả!

Người Phó Tổng kia quay người đi đến bên ghế sô pha,

- Chúng tôi sẽ ngồi ở đây!

Sáu người khác cũng nhất trí đi theo.

Hàn Minh Hạo thấy một màn này thì cười một tiếng với vị Phó Tổng kia.

Vị Phó Tổng kia cũng mỉm cười lại.

Vốn ngày hôm nay, luận tư lịch hay luận công ty thì người dẫn đội nên là hắn.

Nhưng mà, hội trưởng Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải là Hàn Đống, lại thêm việc Tổng giám đốc công ty nhà mình xin hắn cho Hàn Minh Hạo một cơ hội để rèn luyện. Vì vậy, hắn mới để cho người trẻ tuổi này đến dẫn đầu.

Nhỡ may Hàn Minh Hạo không được, hắn lại xuất mã.

Nhưng mà, biểu hiện hôm nay của Hàn Minh Hạo khiến cho vị Phó Tổng này rất hài lòng.

- Các người!

Tống Dao thấy Hàn Minh Hạo không nể mặt mũi của bên mình, mà những người kia cũng lần lượt đi theo thì khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nàng trực tiếp muốn gọi bảo an vào.

Sau đó, đuổi toàn bộ bọn hắn ra ngoài!

Dư Trung Thiên cũng rất giận dữ, thậm chí muốn chạy tới hỏi Hàn Minh Hạo —

Người đồng lứa mạnh hơn hắn đang ở đâu!

Thế nhưng khi nhìn thấy Tống Dao muốn nổi giận, hắn lập tức quyết định phải ổn định bà cô này trước.

Thương chiến có thể dùng âm mưu hoặc dương mưu, có thể từng bước ép sát, cũng có thể dùng ngôn ngữ bạo lực, nhưng lại không thể đánh.

Như vậy sẽ làm hỏng quy củ!

Dư Trung Thiên hôm nay biểu hiện rất khoa trương, đơn giản chỉ muốn tạo áp lực cho Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải, sau đó phân hóa, đồng thời đưa đầu mâu chỉ thẳng Hàn gia, làm cho đối phương tan rã.

Thế nhưng màn trình diễn này lại biến thành một cái trọng chùy, nện cho những cái công ty có thực lực không kém kia thành một thể.

Nếu như toàn bộ Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải ôm thành một đoàn, lúc đó tập đoàn Thất Phong bọn hắn cũng phải tốn thêm khí lực.

Nhưng mà những chuyện này, hiển nhiên không thể nào nói cho vị bà cô này nghe.

Cái MBA kia của nàng căn bản chỉ là để mạ vàng, phần chất trong đó cũng không có nhiều, cộng thêm việc tính khí lại lớn hơn trời nữa.

Không thể làm cho quả bom này nổ. Phải ổn định!

- Dao Dao, đừng có so đo với những người không có kiến thức này, bọn họ chỉ là cố ý nói như vậy thôi!

Dư Trung Thiên an ủi.

Những người bên cạnh cũng tranh thủ thời gian khuyên bảo.

- Tiểu Dư nói đúng! Tống tiểu thư, bọn họ đều chỉ đang nói linh tinh thôi!

- Đúng thế, Vân Hải chúng tôi làm gì có công ty sánh vai được với tập đoàn Thất Phong chứ, người đồng lứa có thể đánh đồng cùng Tiểu Dư tổng càng không có!

- Đúng vậy, ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, như thế đối với làn da sẽ không tốt.

- Hàn Minh Hạo cũng chỉ là nhất thời giận giữ mà thôi, tất cả những gì hắn nói đều là giả!

Sau khi nhận được rất nhiều lời khuyên, Tống Dao cuối cùng cũng yên ổn lại một chút, nhưng nàng vẫn hung hăng trừng mắt về phía bên kia.

Dưới cái nhìn của nàng, hôm nay tới Vân Hải đúng là quá tức giận rồi.

Trong một ngày, đụng tới bao nhiêu người làm mình buồn nôn thế này!

Vừa trấn an Tống Dao xong, Dư Trung Thiên nhìn sang 10 người đang ngồi ở trên ghế salon bên kia, cũng rất đau đầu.

Lát nữa, người của Thị Chính mà tới thì phải giải thích chuyện này thế nào ?

Nó sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của tập đoàn Thất Phong!

Những người bạn của Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải, mọi người vẫn nên lại đây ngồi đi. Chuyện này. . . Tôi có thể chia ghế bình quân một chút!

Dư Trung Thiên nói.

Cân nhắc không chu toàn, chiến thuật phân hóa thất sách. Dư Trung Thiên lập tức điều chỉnh sách lược của mình, thậm chí ẩn ẩn có chút ý tứ chịu thua.

Hắn thấy, chỉ cần mình nói như vậy thì những người kia tất nhiên sẽ cảm thấy mình thắng, sau đó thuận theo buông xuống, tất cả đều vui vẻ.

Dù sao lát nữa người tới là người của Thị chính Vân Hải!

Kết quả, Dư Trung Thiên vừa nói xong thì 10 người bên kia giống như không nghe thấy, vẫn bất động như cũ.

Dư Trung Thiên nhíu mày lại.

Chính mình lần này đúng là có chút quá, những người kia hình như thật sự ôm thành đoàn rồi.

- Nhưng mà, dù có ôm thành đoàn thì lúc thật sự liên quan đến lợi ích bản thân, liên minh này cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Xem ra, mình cần phân hóa lôi kéo đối với bọn hắn!

Dư Trung Thiên nhủ thầm.

Làm người cầm lái tương lai của tập đoàn Thất Phong, hắn cũng không phải người đơn giản!

Đang lúc Dư Trung Thiên lại muốn mở lời khuyên thì một người tùy tùng vội vàng đi tới, sau đó muốn thì thầm với hắn.

Dư Trung Thiên bây giờ nào có thời gian rảnh nên tùy ý khoát khoát tay, để cho người kia ở bên cạnh chờ đợi.

Tống Dao lườm người kia một chút, hỏi,

- Chuyện gì?

Người kia hơi do dự, Tống Dao lập tức trừng mắt,

- Nói! Nói lớn tiếng!

Thật sự là phản rồi, ngay cả hạ nhân cũng dám không nghe mình nữa.

Tống Dao tức giận lên làm người kia lập tức rùng mình một cái, biết rõ không thể trêu vào nên lập tức nói,

- Ở phòng 501 sát vách, người đứng đầu Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải đều có mặt, bao gồm cả hội trưởng Hàn Đống và phó Hội Trưởng Hàn Thừa Nhân. Nghe nói là mở tiệc chiêu đãi một người trẻ tuổi.

Lời này cũng không nên nói trước mặt tất cả mọi người.

Nhưng mà, dưới sự uy hiếp của Tống Dao, người kia cũng nhất thời lỡ miệng nói ra.

Sát vách!

Tống Dao nghe được hai chữ này thì nhớ tới Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, nàng lập tức xù lông lên!

Người trẻ tuổi!

Trong nháy mắt Dư Trung Thiên nhớ tới người Hàn Minh Hạo nói đến.

Hàn Minh Hạo thấy đối phương đã đoán được, biết có giấu diếm cũng không thú vị nữa.

Lại thấy Dư Trung Thiên nhìn qua, Hàn Minh Hạo thừa nhận ——

- Đúng vậy, Tiểu Dư tổng! Người đồng lứa mạnh hơn so với anh ở ngay sát vách!

Bạn cần đăng nhập để bình luận