Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 943: Bạch Tiểu Thăng nổi giận



- Anh đang tìm chết.

Khi Bạch Tiểu Thăng mang vẻ mặt nghiêm túc và nói câu này với Dư Trung Thiên, ngay lập tức Dư Trung Thiên liền cảm thấy hốt hoảng.

Người này, đây là hắn đang uy hiếp đến mình? Hơn nữa còn uy hiếp ngay trước mặt mọi người!

Tống Dao và những người đi theo Dư Trung Thiên cũng đều bất ngờ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Người này có biết rõ hắn đang nói gì hay không?

Người này có biết rõ hắn đang nói với ai hay không?

Dư Trung Thiên chính là người thừa kế của tập đoàn Thất Phong, lần này toàn quyền đại biểu cho tập đoàn Thất Phong mà đến đây.

- Tôi thấy nhóm người ở bàn này đều ở cấp bậc quản lý công ty, vị trí cao thấp không đồng đều, nhỏ nhất trong các công ty, ở chỗ chúng tôi cấp độ đó cũng không đủ tư cách làm đại biểu!

- Thế nhưng ở chỗ này, bọn họ đều có thể vào tham dự, có thể thấy rõ tốt xấu lẫn lộn!

- Ngồi ăn cơm cùng một chỗ với những đại biểu của các công ty lớn nhỏ lẫn lộn, người này có thể có bối cảnh gì chứ?

- Vậy mà dám ăn nói ngông cuồng như thế!

Những đại diện của các công ty thuộc thành phố Vân Hải đứng bên cạnh Dư Trung Thiên và Tống Dao có khoảng hai mươi người, đều nhao nhao khẽ giọng bàn luận.

Tống Dao nhìn xung quanh bên trái bên phải và nghe bọn họ nói chuyện. Ánh mắt hắn nheo lại, từ trong lỗ mũi cũng phát ra một tiếng hừ lạnh khinh miệt.

Thành phố Vân Hải này là nơi không đến nỗi nào, nhưng mà số lượng da trâu thổi phồng lại thật không hề ít!

Ngoài cửa, bọn người Hàn Minh Hạo cũng đến.

Nghe thấy mấy tiếng bàn luận này, Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng là những người không thuộc tập đoàn, sắc mặt có chút khó coi.

Tuy nhiên, thần sắc của Hàn Minh Hạo lại rất bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng gì cả.

Phần bình tĩnh này của đại ca khiến cho hai người Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng cũng tỉnh táo lại, kiên nhẫn lắng nghe.

- Anh có biết rõ tôi là ai hay không?

Trong phòng, Dư Trung Thiên chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ cười trêu đùa.

- Dư Trung Thiên, người thừa kế của tập đoàn Thất Phong.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, dường như cũng chẳng có gì là kiêng kị.

- Vậy anh có biết rõ tôi đại diện cho tập đoàn Thất Phong hay không? Đại diện toàn quyền!

- Tập đoàn Thất Phong của chúng tôi có năng lực khiến cho toàn bộ số công ty của những người đang ngồi ở đây phải phá sản!

- Cho dù là trước đó, các anh đã đạt được sự thống nhất gọi là 'Liên minh', cũng đều vô dụng!

Nét mặt của Dư Trung Thiên vô cùng kiêu ngạo.

Đừng nói một Hội liên hợp công ty ở Vân Hải, coi như toàn bộ các công ty ở Vân Hải liên kết lại một chỗ, trong mắt hắn xem ra bọn họ cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi!

Liên minh lỏng lẻo trông thì có vẻ thật dọa người, nhưng khi đối mặt với sống chết lại đổ vỡ thành năm bè bảy mảng!

Ai sẽ sẵn sàng hi sinh lợi ích của riêng mình cho người khác!

Ai sẽ sẵn sàng dâng lên tài sản của mình cho tình hình chung!

Coi như là ở trong cùng một tập đoàn, cũng không có hào phóng như thế.

Nói tới điều này, tập đoàn Thất Phong mới là một khối thép tấm, cực kỳ mạnh mẽ.

Bọn họ muốn đối phó với tập đoàn Thất Phong, đúng là kiến càng lay đại thụ! Không biết tự lượng sức đến đáng cười!

Dư Trung Thiên rất muốn nói cho đám người đồng lứa trước mặt biết, nhân vật được đánh giá mạnh hơn hắn từ miệng của Hàn Minh Hạo, người đó trong mắt hắn còn không bằng cái rắm.

- Có muốn thử xem không?

Không giống như cách để lộ ra sự khác biệt bá đạo của Dư Trung Thiên, từ đầu tới giờ nét mặt Bạch Tiểu Thăng luôn luôn bình thản, không để ý đến danh tiếng.

- Anh thật sự muốn đấu với chúng tôi? Anh mà cũng xứng! Nào, nói tên ra, tôi xem anh là chó mèo của nhà nào!

Dư Trung Thiên quát hỏi.

Câu nói này khiến cho sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng trở lên lạnh lẽo.

- Tiểu Dư tổng, mong anh nói chuyện nể mặt một chút! Đây là khách quý của chúng tôi, ở đây không đến lượt anh nói này nói kia!

Hàn Đống lạnh lùng giành mở miệng nói trước:

- Không phải là muốn chạy tới Vân Hải này muốn tranh đoạt địa bàn của chúng ta hay sao, khai chiến liền chiến đi, chúng ta sẵn sàng tiếp đón tới cùng!

Hàn Đống nói ra lời này vô cùng cứng rắn, lập tức gây nên sự hưởng ứng mạnh từ bên phe của mình.

- Không sai, nơi này không tới lượt tập đoàn Thất Phong các người thể hiện bản thân!

- Đúng vậy, chúng tôi cũng không sợ!

- Hiện tại, mời các người rời đi!

Mọi người trong phòng này trở nên đoàn kết với nhau chưa từng có.

- Hàn Đống, ông làm cái chức hội trưởng này không tệ lắm. Những công ty này thật đúng là có thể coi ông làm trung tâm!

Dư Trung Thiên cười lạnh nói.

Hắn cho rằng lực liên kết đó là tới từ Hàn Đống.

- Những người này chỉ biết có mồm mép, chỉ là đám vịt chết mạnh miệng!

Tống Dao nói một cách quái gở.

Sau đó, cô ta nhìn về phía Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, bên trong đôi mắt lóe lên một vẻ lạnh lùng.

- Hãy nhìn xem, hai kẻ giúp việc thấp hèn cũng đều có thể ngồi vào bàn cho đủ số người!

- Trung Thiên, anh cảm thấy thằng nhóc ngồi vị trí chính có thể có bao nhiêu sức nặng chứ?

- Chúng ta không cần phải thừa lời với bọn họ, sẽ làm tổn hại thân phận của mình!

Dư Trung Thiên vô cùng kiêu ngạo, Tống Dao thì càng ngạo mạn hơn.

Cô ta còn chỉ một ngón tay vào Bạch Tiểu Thăng nói:

- Anh xem coi hiện tại tên đó phát điên, đợi đến lúc nào đó hắn ta cùng đường, quỳ xuống trước mặt anh cầu xin tha thứ, anh cũng có thể tùy ý xử trí giống như đang đối xử với một con chó đáng thương!

Tống Dao mở miệng nói những lời ác độc này, càng làm cho bọn người Hàn Đống biến sắc.

- Vị nữ sĩ này, chú ý cách dùng từ của cô!

Lâm Vi Vi lại không nhịn được, tức giận nói:

- Khi cô sỉ nhục người khác, cũng là đang nhục nhã chính bản thân mình!

Vì đang ở trước mặt mọi người nên Lâm Vi Vi cũng đã cố gắng kiềm chế.

Dù sao, hiện tại cô ấy là trợ lý của Bạch Tiểu Thăng, càng nói ra những lời khó nghe, càng hành động lỗ mãng, sẽ càng ảnh hưởng đến hình ảnh quan sự vụ của Bạch Tiểu Thăng.

- Con nhỏ phóng đãng, vừa rồi tao không có tát vào mặt mày, mày cho rằng có thể lên mặt đúng không? Ah, người đàn ông bên cạnh kia là chỗ dựa của mày sao, vừa rồi đúng là tập trung che chở cho mày. Làm sao? Mày còn có tình cảm với thằng nhóc thư sinh kia hả, con tiện nhân!

Tống Dao nhìn về phía Lâm Vi Vi đầy vẻ khinh thường, ngôn ngữ ác độc đến tận cùng.

Trước kia khi Tống gia đầu cơ làm giàu, Tống Dao mới mười lăm tuổi, hoàn toàn là một cô gái trẻ con đơn thuần.

Con người cô ta không có được một chút giáo dục cư xử kiểu quý phái!

Chỉ có gian dối, chỉ có ác độc!

- Dao Dao, em không cần nói chuyện với loại người tầng lớp thấp, chú ý thân phận của mình.

Dư Trung Thiên đưa mắt nhìn những người bên cạnh, cố ý nói.

Những người ở bên cạnh thấy được ánh mắt dẫn dắt của Dư Trung Thiên, lập tức lên tiếng:

- Đúng vậy, Tống tiểu thư, người đó chỉ là người tầng lớp dưới, làm sao xứng để nghe cô mắng chứ.

- Nhìn xem, chỗ này tốt xấu lẫn lộn, người chủ và người giúp việc còn ngồi cùng bàn ăn với nhau, có thể thấy phía sau đó, bọn họ có mối quan hệ hỗn loạn như thế nào!

- Hì hì, người Hàn gia cũng có thể bắt tay liên minh với loại người này!

Những người kia thi nhau chế nhạo.

Sắc mặt Lâm Vi Vi bỗng nhiên biến đổi.

Trong phút chốc, ánh mắt Lôi Nghênh tràn đầy vẻ hung dữ.

Bọn người Hàn Đống đều cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi.

Lâm Kha cầm lấy đĩa thức ăn, muốn lập tức ném vào gương mặt Tống Dao, một gương mặt vô cùng tinh xảo nhưng khi nhìn lại cũng vô cùng xấu xí.

- Ầm!

Trong hoàn cảnh đang ồn ào, đột nhiên vang lên một âm thanh thật lớn.

Chiếc bàn lớn được hai mươi người đang dùng kia, mặt bàn tròn trực tiếp bay ra ngoài mang theo cùng canh thừa thịt nguội, bát đĩa đựng món ăn, bay về phía đối diện.

Bọn người Dư Trung Thiên và Tống Dao bị bất ngờ nên không hề có sự đề phòng gì cả, bị bắn tung tóe cả người, mấy chiếc đĩa sứ kia đập vào người cũng rất đau nhức.

Khung cảnh đột nhiên trở lên hỗn loạn.

Tiếng kêu than vãn thay nhau nổi lên.

Bên phía Bạch Tiểu Thăng, đám người xung quanh đều choáng váng đến ngây người, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía hắn.

Bạch Tiểu Thăng vẫn ngồi yên ở chỗ đó, nhưng mà sắc mặt đã tái xanh.

Vừa rồi, hắn chỉ dùng một cước là đá bay một mặt bàn khổng lồ!

Bàn tròn lớn dành cho hai mươi người có cấu tạo giá đỡ vô cùng vững chắc, thậm chí cho dù là một người đàn ông trưởng thành ném đi cũng không nhất định sẽ bị lật tung.

Bạch Tiểu Thăng tung ra một cước mà có thể đá bay đi, điều này cần sức mạnh lớn đến mức nào, dữ dội đến mức nào!

Cũng nói lên lửa giận của hắn không thể nào kiềm chế được nữa!

- Quan sự vụ không thể bị nhục, người của tôi càng không thể!

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói một câu.

Đáng tiếc bọn người Dư Trung Thiên đang luống cuống tay chân, không nghe được.

Nhưng mà những người xung quanh Bạch Tiểu Thăng lại vô cùng chấn động.

Thật ra, sau khi bọn người Dư Trung Thiên đi vào, những người ngồi cùng bàn với Bạch Tiểu Thăng đều ngồi ở hai bên trái phải hắn, vì để cho không gian rộng rãi nên cũng kéo ghế đến bên cạnh.

Điều này cũng thuận tiện cho mặt bàn bay qua, cũng tránh cho người một nhà bị liên lụy.

Hàn Đống nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không thể tin nổi.

Một vị quan sự vụ ôn hòa của tập đoàn lại có thể bộc phát lửa giận như thế!

Bạch Tiểu Thăng trở mặt một cách bạo lực không chỉ vì Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bị sỉ nhục trước mặt mọi người, càng bởi vì Hàn Đống vừa mới kể cho Bạch Tiểu Thăng nghe về cuộc xung đột trước đây của hắn với Dư Trung Thiên và Tống Dao.

Dù là cấp dưới cũng không được phép bị sỉ nhục?

Hàn Đống chứng kiến sự việc đã cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại còn thêm cảm động.

- Dư Trung Thiên đúng không, tập đoàn Thất Phong đúng không?

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn về phía đối diện, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao.

- Tập đoàn các người dám bước vào Vân Hải nửa bước, tôi sẽ cho các người có đến mà không thể trở về!

Bạn cần đăng nhập để bình luận