Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 944: Tuyên chiến!



Bạch Tiểu Thăng chủ động tuyên chiến với Dư Trung Thiên chính là chủ động tuyên chiến với tập đoàn Thất Phong!

Khi mọi người tại đây nghe được câu này, không khỏi đều rung động hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngay cả Hàn Đống cũng không nghĩ sự tình sẽ đến mức như thế, ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Kết quả tốt nhất mà hắn có thể tưởng tượng là Bạch Tiểu Thăng sẽ báo cáo lại cho tập đoàn, xin biện pháp can thiệp vào sự việc ở đây.

Trực tiếp tuyên chiến với đối phương?

Thật sự hắn không dám nghĩ tới!

Đây không phải chỉ là chuyện mở miệng nói chiến liền chiến đơn thuần như vậy.

Đừng nhìn bọn hắn có thể nói như vậy, nhưng đối với quan sự vụ lại không thể chỉ nói cho qua, điều này liên quan đến uy nghiêm, quan sự vụ đã nói thì phải làm!

Cạnh tranh trong kinh doanh là dùng tiền mà đánh, không phải trò đùa!

Không chỉ riêng Hàn Đống, ở xung quanh, những tổng giám đốc của các công ty trong tập đoàn cũng đều khiếp sợ mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đây coi như là thổi lên kèn lệnh chiến đấu sao!

Mười mấy người trung niên đang có mặt ở đây sau khi kinh ngạc, tất cả đều nhiệt huyết sôi trào, từng người đều hưng phấn xoa bóp nắm tay.

Tình hình hiện tại là như thế nào?

Bọn hắn đều bị người ta đến tận cửa ức hiếp, còn bị tùy ý nhục mạ, ngọn lửa tức giận đã sớm bị kìm nén sắp nghẹn rồi!

Chẳng qua, danh dự và nỗi nhục của cá nhân khó có thể ảnh hưởng đến tình hình chung.

Tuy nhiên, quan sự vụ Bạch đã tuyên bố chiến tranh thì còn nể nang gì nữa chứ!

Bọn hắn muốn chiến tranh, chúng ta luôn sẵn sàng đáp ứng!

Cũng có người nhận ra rằng, dường như cơn tức giận của Bạch Tiểu Thăng bùng nổ là bởi vì nhân viên cấp dưới bị sỉ nhục.

Loại tình huống này nhìn như đánh mất đi lý trí, nếu bị phê phán sẽ có nhiều điểm để phê phán.

Cho dù thời điểm nào đi nữa, hành động điên cuồng này lại khiến cho người ta cảm giác được nhiệt huyết dâng trào mãnh liệt!

Không thể để người một nhà bị sỉ nhục!

Loại cảm giác tự hào trong cùng tập đoàn, để cho người ta phát cuồng.

Ngay đến Lâm Kha cũng hưng phấn mở to đôi mắt.

- Tôi ủng hộ anh!

Cô ấy hét to lên ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Đối với Lâm Vi Vi, sau khi ngạc nhiên, cô ấy vẫn nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt dịu dàng như nước.

Còn Lôi Nghênh thì ánh mắt nóng rực.

Bạch Tiểu Thăng đối xử chân thành với bọn họ, Lôi Nghênh hắn cũng cam tâm, tự nguyện xông pha khói lửa vì Bạch Tiểu Thăng!

Giờ phút này, Dư Trung Thiên và Tống Dao đang lo lắng hoảng sợ, đồ ăn và nước canh dính khắp người, vô cùng chật vật, vô cùng tức giận.

- Được, tao rất muốn nhìn xem, mày làm sao để cho tập đoàn Thất Phong chúng tao có đến không có về!

Dư Trung Thiên tức giận hét to, ngón tay chỉ về phía đám người Bạch Tiểu Thăng:

- Mày, chúng mày được lắm! Chúng mày cứ chờ đấy! Tao sẽ khiến cho các người đều xong đời!

- Đúng, khiến cho bọn chúng đều xong đời, khiến cho bọn chúng phải chết!

Tống Dao cũng trở nên cuồng loạn, ồn ào kêu la.

Quần áo và giày của cô ta đều là loại số lượng có hạn, bị nhiễm lên vết bẩn, coi như đồ bỏ đi.

Điều này khiến cô ta đau lòng không thôi.

Hơn nữa, còn bị mất mặt trước rất đông người.

Những người đi theo Dư Trung Thiên và Tống Dao đều choáng váng, lo sợ không yên.

Bọn hắn hoảng sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, còn nhìn thấy những người của Hội Liên Hợp các công ty thành phố Vân Hải đang bùng nổ ý chí chiến đấu với ánh mắt nóng rực.

Lần đầu tiên, bọn hắn có cảm giác, đối mặt không phải một đám người, mà là một đàn sói!

Trước đây, bọn hắn rõ ràng không có cảm giác như vậy!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Bạch Tiểu Thăng.

Chính là người này, chính là chàng trai trẻ này!

Chàng trai trẻ tuổi này khiến cho những người gần tuổi trung niên kia, vốn là những kẻ luôn luôn xử lý mọi việc theo cách đưa đẩy đầy khéo léo, trở lên bạo phát bản năng của loài sói!

Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi. . .

Điều này cũng thật là đáng sợ!

Rất nhiều người âm thầm nuốt nước bọt.

Hiện tại bọn họ mới nhận ra rằng, thậm chí ngay cả danh tính của chàng trai trẻ tuổi kia, bọn họ cũng còn không biết rõ.

Dư Trung Thiên và Tống Dao còn đang muốn kêu gào, thì nhìn thấy Lôi Nghênh đã tách người đi ra bên ngoài, mang theo gương mặt âm trầm đi tới, ánh mắt của hắn lúc này trở nên vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt như của tội phạm giết người, mang theo nỗi khủng bố khó nói nên lời, khiến cho người bình thường cũng không dám nhìn vào.

Mà Lôi Nghênh còn là thần chết trên chiến trường!

Khi hắn tức giận, ánh mắt kia dường như là của Tu La chuyên thu lấy tính mạng.

Khiến cho người khác nhìn vào liền có cảm giác tính mạng mình có thể bị lấy đi bất kỳ lúc nào.

Như thế, ai mà không sợ!

- Cứ chờ xem, các người rửa sạch cổ chờ đó cho tôi!

Dư Trung Thiên vừa kêu to, vừa vội vàng lôi kéo Tống Dao nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Hắn cũng sợ là ở lại đó chậm thêm một lát, bản thân mình nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì không dám tưởng tượng sẽ ra sao!

Anh hùng không để ý thua thiệt trước mắt, nhanh chóng rời khỏi chỗ này mới đúng!

- Các người đều sẽ phải chết!

Tống Dao cũng vừa hét lên, vừa bỏ chạy cùng Dư Trung Thiên.

Đây đúng là một cặp sói vượn với nhau.

Bên ngoài căn phòng riêng, Hàn Minh Hạo khoanh tay và nghiêng đầu, nhìn sự việc diễn ra đến ngây người.

Ở bên cạnh hắn, Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng cũng đang trợn mắt há hốc mồm.

Đại ca nhà mình nói hai người này sẽ phải chật vật như chó, thật sự chật vật như chó vậy.

Còn có đại diện của hai liên minh công ty khác ở Vân Hải, trông giống như là một đám lính thua trận.

Chen chúc nhau mà rời đi.

Không phải trở về phòng, mà là chạy đến cửa thang máy.

- Không biết bọn họ đã ăn cơm chưa?

Phó Vân Vĩ không nhịn được cười nhạo.

- Nhìn bộ dạng này chỉ đáng ăn phân, chán nản như chó vậy.

Lưu Đổng nhếch miệng lên nở nụ cười lạnh.

Trong lòng bọn hắn cũng thấy sảng khoái!

Trên đường Dư Trung Thiên và Tống Dao rời đi, hai người trông rất bực bội, trong đầu nghĩ cách làm sao để giặt quần áo, suy nghĩ cách làm sao để báo thù.

Kết quả là Dư Trung Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì rất ngạc nhiên.

- Tại sao lại đến chỗ thang máy rồi?

Hắn lên tiếng hỏi như vậy, người đi cùng đều hai mặt nhìn nhau, không phải hắn dẫn đường hay sao!

- Quay lại, mau quay lại, cán bộ đại diện của Tòa Thị chính Thành phố sắp đến rồi!

Dư Trung Thiên xem thời gian, vội vàng nói.

Việc quan trọng này, về mặt thời gian đã không sai biệt lắm.

- Trung Thiên, anh nhìn em xem, em làm sao dám gặp người khác đây?

Tống Dao giận dỗi giậm chân một cái, nói.

Giờ này cơ bản là không còn kịp đi thay trang phục khác rồi.

- Nếu không thì Dao Dao, em quay về trước đi, một mình anh đi đến gặp mặt đại diện của Tòa Thị chính Thành phố.

Dư Trung Thiên nói.

Tâm trạng Tống Dao rất không vui, nhưng không vui lại có thể làm thế nào.

Bảo cô ta dùng bộ dạng này gặp khách, cô ta càng cảm thấy không vui hơn ấy!

- Chỉ có thể như vậy thôi!

Tống Dao bực tức nói:

- Em quay về sẽ gọi điện báo ngay cho cha em biết, con gái ông ấy bị người ta ức hiếp ở bên thành phố Vân Hải này. Tập đoàn Thất Phong chúng ta phải nhanh chóng tiến vào Vân Hải hơn một chút, tiêu diệt hết mấy công ty khốn nạn kia đi, trả thù cho em!

Tống Dao không thèm để ý nói liên mồm, muốn tiêu diệt vài công ty một lúc đâu thể nào nói dễ dàng như thế.

Tuy nhiên, Dư Trung Thiên không lên tiếng uốn nắn, những người khác cũng sẽ không ra mặt.

Dù sao cô ta nói thế nào, mọi người nghe xong cũng chẳng để ý.

- Anh đưa em đến thang máy đi!

Tống Dao nói như ra lệnh với Dư Trung Thiên.

Ngay lúc này đang ở cửa thang máy, Dư Trung Thiên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Đúng lúc đang nói chuyện, thang máy kêu “đinh” một tiếng, cửa mở ra.

Từ trong thang máy, ba người chuẩn bị bước ra, đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nhóm người Dư Trung Thiên.

- Dư tiên sinh, tại sao các vị lại ở chỗ này?

Trong thang máy, người đứng đầu kinh ngạc hỏi.

- Thư kí Tống.

Dư Trung Thiên cũng khẽ giật mình lúc nhìn thấy người đối diện, ngay lập tức đôi mắt hắn sáng ngời.

Đại diện bên Tòa Thị chính Thành phố Vân Hải đã đến!

Không nghĩ người tới lại là thư ký Thị Trưởng - Tống Hà!

Thân phận là vị thư ký trưởng của Trử Hưng Vân, Tống Hà đến, giống như Thị Trưởng đích thân đến!

Đây tuyệt đối là sự coi trọng ở mức cao nhất.

Dư Trung Thiên có chút được ưu ái mà lo lắng, Tống Dao càng cảm giác kinh ngạc, những người ở bên cạnh đều không tin vào mắt mình.

Đây chính là Tống Hà đấy!

- Tại sao bộ dáng của các vị lại thành ra thế này?

Tống Hà nhíu mày, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới Dư Trung Thiên và Tống Dao.

Bắt gặp hai người mang trên mình quần áo đều dính từng mảng vết bẩn, còn kèm theo mùi vị thức ăn.

Không riêng gì hai người, đến cả mấy người đi theo bên cạnh cũng đều vô cùng chật vật.

Tống Hà tò mò nhìn xem bọn hắn.

Đôi mắt Dư Trung Thiên chớp động, lập tức lên tiếng:

- Thư ký Tống, ngài đến thật đúng lúc, mong ngài đứng ra làm chủ cho chúng tôi.

- Chúng tôi là bị một người thô lỗ đổ lên cả người, còn nói tập đoàn Thất Phong chúng tôi bước vào Vân Hải là nằm mơ, dám bước đến sẽ khiến cho chúng tôi có đến mà không có về. Ngài nhìn xem, bọn họ lại cuồng vọng như vậy đấy! Chúng tôi là đến đây đầu tư, đâu có đến để trêu chọc ai!

Tống Dao còn thiếu chút nữa khóc lên.

- Hả, thật sự có chuyện này sao?

Tống Hà lập tức nhăn lông mày lại.

Đây chính là đối tác được Thị Trưởng coi trọng!

Là kẻ nào dám làm hỏng việc kêu gọi đầu tư.

- Đi, đưa tôi đi xem!

Sắc mặt của Tống Hà trở nên vô cùng khó coi.

Dư Trung Thiên và Tống Dao nhanh chóng dẫn đường, trong thời gian này, hai người cũng quay sang lén nhìn nhau với ánh mắt vui sướng trở lại.

Những người kia không phải rất điên cuồng sao?

Lần này, hãy để cho chính quyền thành phố nơi này giáo huấn những kẻ khốn nạn có mắt không tròng kia một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận