Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 945: Tôi có các vị là đủ rồi!



Trên đường, Tống Hà vừa đi theo Dư Trung Thiên, vừa lên tiếng trấn an hắn ta.

- Tổng giám đốc Dư, cậu cứ yên tâm, hôm nay tôi nhất định làm rõ việc này cho cậu!

- Nếu có người nào đó mất lịch sự hành động thô bạo đối với cậu, tôi chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho cậu!

Tống Hà nói lời hứa hẹn rất dứt khoát.

Dư Trung Thiên cũng cảm thấy vô cùng xúc động, nói:

- Nếu vậy thì thật cảm ơn thư ký Tống! Tập đoàn Thất Phong chúng tôi cũng sẽ nhất định dốc hết sức mọn vì sự phát triển của thành phố Vân Hải!

Nghe được lời nói như thế, Tống Hà liền hài lòng mà gật đầu.

Về chuyện đầu tư của tập đoàn Thất Phong, Tòa Thị chính Thành phố cũng đều lo lắng, Thị Trưởng cũng thực sự coi trọng!

Trong lần gặp mặt lần trước, ngay cả Thị trưởng Trử Hưng Vân cũng đã gặp gỡ tổng giám đốc điều hành của bọn họ, cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.

Vị kia chắc hẳn là cha của vị tiểu Dư tổng Dư Trung Thiên này.

Vị tổng giám đốc kia tuyên bố rằng sẽ tạo ra chỗ làm việc cho một vạn người ở thành phố Vân Hải.

Mà đấy vẫn chỉ là giai đoạn đầu tiên!

Theo như phương án bọn họ đề xuất, bọn họ sẽ tiến hành đầu tư vào nhiều ngành nghề, lĩnh vực ở Vân Hải, đó là cơ hội rất lớn để kích thích sự phát triển nền kinh tế của Vân Hải, và có ý nghĩa quan trọng với sự chuyển mình của thành phố.

Không thể để cho dịp hợp tác quý giá như vậy xảy ra sự cố!

Tâm trí của Tống Hà kiên định với ý nghĩ này.

Nhìn thấy thái độ khách sáo dành cho Dư Trung Thiên của vị thư ký trưởng tiếng tăm lừng lẫy bên cạnh Thị trưởng Trử Hưng Vân, hơn nữa còn muốn giúp đỡ lấy lại công đạo cho hắn, trong giây lát những người đi theo liền bùng nổ khí thế ngất trời.

Cái gì gọi là thực lực? Đây chính là thực lực!

Cái gì gọi là uy phong? Điều này gọi là uy phong!

Uy phong là người bên ngoài tỏ thái độ với chính mình, không phải tự mình thể hiện ra.

Những người Hàn Đống bên kia, bao gồm cả chàng trai trẻ tuổi kiêu ngạo phách lối kia, không phải rất uy phong sao, lại còn đá bay cái bàn, lại còn mở miệng tuyên chiến.

Chờ một lát nói chuyện với Tống Hà, xem bọn họ còn không phải co rúm lại như một con chó!

Chỉ sợ đến lúc đó, bọn họ vẫn phải nhắm mắt nghe theo, quay sang cầu xin Dư Trung Thiên tha thứ!

Nhiều người trong số này đều mang tâm lý chờ mong một cảnh kia.

Tống Dao trông càng có vẻ tinh thần sáng láng, vừa nghĩ tới những giả thuyết kia, trái tim càng thêm nhộn nhạo như muốn bay ra khỏi lồng ngực, chân đi giày cao gót cũng có thể nhảy tung tăng như đang múa, nhanh nhẹn nhẹ nhàng.

Đám người chen nhau đến gần Tống Hà và Dư Trung Thiên, dựa sát vào sau một số người, thậm chí không kìm nén được mà cùng nhau kề tai nói nhỏ.

Trong giọng nói đều rất vui mừng.

- Hóa ra là tập đoàn Thất Phong đạt được sự đồng ý cao như thế của Tòa Thị chính Thành phố.

- Đúng vậy! Tôi luôn cho rằng bọn họ mời đại diện của Tòa Thị chính Thành phố đến, chỉ là tạo quan hệ xã giao, lại không ngờ là đã sớm thông suốt một đường!

- Thư ký Tống Hà chẳng khác gì đại diện cho sự có mặt của thị trưởng Trử!

- Dù là không đến mức ấy, cũng có thể thay mặt nói lên sáu bảy phần!

- Đúng là lợi hại! Tôi nghĩ rằng lần này tập đoàn Thất Phong sẽ nắm chắc phần thắng!

- Đúng thế, xem ra chúng ta đi theo tập đoàn Thất Phong là lựa chọn đúng rồi!

- Một lát nữa xảy ra náo nhiệt, hãy xem kết cục của đám người Hàn Đống bên kia như thế nào đi!

Tống Hà đi đầu ở phía trước nên không nghe thấy những tiếng bàn luận này, Dư Trung Thiên cũng có khả năng không nghe được, nhưng Tống Dao đi tuột lại một chút nên nghe được, tinh thần cô ta càng thoải mái, vô cùng hưởng thụ!

Trong căn phòng chỗ Bạch Tiểu Thăng.

Từ khi đuổi đám người Dư Trung Thiên và Tống Dao chật vật bỏ đi, mọi người liền tập trung lại xung quanh Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt tất cả đều sốt ruột nhìn vào hắn.

Hàn Đống lên tiếng phát biểu trước, giọng nói tràn đầy nhiệt tình:

- Quan sự vụ Bạch, may nhờ có ngài ở đây lúc này! Thật hả giận!

- Vậy tiếp theo, ngài sẽ báo cáo lên các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, xin chỉ thị để tiến hành những bố trí ở bên này phải không?

Thực ra Hàn Đống không nên hỏi lời này.

Dù sao, ông ta cũng không phải người của công ty trực thuộc tập đoàn Chấn Bắc, chỉ là người ngoài.

Tuy nhiên, người ngoài Hàn Đống này lại hết lần này tới lần khác được chọn làm Hội trưởng Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải, con trai ông ta lại là người phụ trách công ty đứng đầu trong số các công ty địa phương.

Cho nên, nghe ông ta hỏi như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có gì không ổn.

- Không phải, tôi không muốn báo cáo chuyện này lên trên. Chính bản thân tôi sẽ ra tay giải quyết bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu nói.

Câu nói này, khiến cho Hàn Đống và những người chung quanh đều ngạc nhiên.

Mặc dù quan sự vụ của Bộ Sự Vụ vô cùng khủng bố, nhưng đó là xử lý công việc nội bộ, nếu như đối ngoại, không có các cấp cao tập đoàn phân phối nguồn lực tài chính, làm thế nào để đối phó với kẻ địch mạnh mẽ?

- Ngài cứ nói đùa, một mình ngài. . .

Hàn Đống không kìm lòng được nói.

Trận ‘tranh đấu’ này sẽ hết sức nhanh chóng trở nên căng thẳng, Bạch Tiểu Thăng lại muốn tự mình giải quyết?

Điều này làm sao có thể!

Ngay cả khi vô cùng khâm phục Bạch Tiểu Thăng, Hàn Đống cũng cho rằng đa số lời này chỉ là nói đùa.

Những người bên cạnh cũng nghĩ giống như vậy, khó có thể tin được, hết nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại quay sang nhìn nhau.

Họ vốn cho rằng, lần này sẽ có Bộ Sự Vụ làm chỗ dựa, sau vài phút sẽ chuyển đến cả chục ức tiền nhằm hỗ trợ cho nguồn tài chính, bố trí mặt trận trực tiếp đối đầu với tập đoàn Thất Phong, lại không phải?

Vậy làm thế nào để chiến đấu?

Tất cả mọi người đều cảm thấy phía trước mờ mịt, bọn hắn không thể tin điều đó.

- Không chỉ riêng một mình tôi, còn có các vị!

Bạch Tiểu Thăng có niềm tin tuyệt đối, nói:

- Mười lăm công ty liên hợp nghe theo kế hoạch của tôi chắc chắn có thể làm cho tập đoàn Thất Phong có đến mà không có về! Tôi có các vị là đủ rồi!

Câu nói này, khiến cho bọn người Hàn Đống hoàn toàn chết lặng.

Bạch Tiểu Thăng thật sự chỉ muốn dựa vào bọn hắn, đánh trận ‘tranh đấu’ này? Mà còn giành thắng lợi?

Dựa vào nguồn vốn và tài nguyên phân tán của bọn họ, đi ngăn chặn, đi chiến đấu với tập đoàn Thất Phong mạnh mẽ kia sao?

Điều này sao có thể!

Đám người không tin vào điều đó!

Nhưng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vẫn luôn tin cậy, không chút nghi ngờ.

Bọn họ nghĩ rằng, Bạch Tiểu Thăng nói có thể làm được, vậy thì nhất định có thể thành công!

Lâm Kha cũng rất tin tưởng Bạch Tiểu Thăng. Cô ấy còn nhìn về phía bọn người Hàn Đống nói:

- Quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng chính là quan sự vụ kiểu mới, trong số quyền hạn của chức vụ này có một hạng ngang với đại sự vụ quan. Hắn có thể trực tiếp tham gia vào tranh chấp giữa công ty địa phương cùng công ty bên ngoài, các vị chỉ cần nghe lệnh. Tất cả những vấn đề xảy ra đều không liên quan đến các vị!

Lâm Kha mô tả một cách chi tiết rõ ràng về quyền lực và trách nhiệm của quan sự vụ kiểu mới, mọi người mới biết được rõ ràng.

Nói ra vào thời điểm này như cho bọn người Hàn Đống uống thuốc an thần.

Mặc kệ thắng thua, trách nhiệm đều không liên quan đến bọn họ!

Cũng coi như là bảo vệ bát cơm ăn của bọn họ, trừ đi cho họ nỗi lo về sau.

Bọn người Hàn Đống gật đầu. Nét mặt đã bớt lo lắng, nhưng vẫn còn nghiêm nghị suy tư.

Hiện tại bọn họ không phải lo lắng cho mình, mà là rất lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng.

Ba người Hàn Minh Hạo, Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng đứng đợi ở một góc phòng, ánh mắt họ tràn đầy kính sợ, thậm chí có chút ngưỡng mộ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Quả thực là trước đây bọn hắn có mắt mà không biết thái sơn, lại có khí thế bá đạo như vậy, cho dù là trong hoàn cảnh hiện tại cũng kiên quyết bỏ qua việc xin giúp đỡ từ phía Tổng bộ, muốn tự mình dẫn dắt các công ty bản địa tiến hành phản công.

Đẹp trai như vậy!

- Từ giờ trở đi, anh ta sẽ là thần tượng của tôi!

Trong đôi mắt của Hàn Minh Hạo xuất hiện một ngọn lửa nóng rực.

Hắn bỗng nhiên có nhiều lời muốn nói với những người anh em tốt của mình.

Hàn Đống vỗ vai hai người, lặng lẽ gọi bọn họ ra ngoài cửa.

- Từ nay về sau, anh quyết định muốn lấy vị kia làm gương noi theo, mà hai người các cậu cũng phải. . .

Hàn Đống đang nói thì cảm giác thấy có rất nhiều người đang đi tới từ bên kia, liền nhìn sang.

Hắn lập tức chau mày khi liếc nhìn thấy Dư Trung Thiên, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ cười nhạo.

Người thừa kế của tập đoàn Thất Phong tự làm mất mặt còn chưa đủ, còn dám quay trở lại!

Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng cũng nhìn sang, rồi đều xuất hiện ý nghĩ này.

Nhưng ngay sau đó, Phó Vân Vĩ nghẹn ngào nói:

- Hai người nhìn người bên cạnh Dư Trung Thiên kia xem có phải là Tống Hà, vị thư ký cho Thị Trưởng hay không?

Hàn Minh Hạo nhìn kỹ lại, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Không phải Tống Hà thì còn là ai?

Giờ phút này, Tống Hà đang đi tới cùng Dư Trung Thiên, hơn nữa hai người nói chuyện nhìn có vẻ rất thân mật.

Thậm chí từ xa xa, mấy người Hàn Minh Hạo còn nghe được mấy lời có chút ‘đáng sợ’, lờ mờ vang đến.

- Thị Trưởng cũng vô cùng coi trọng việc hợp tác với tập đoàn Thất Phong. Chúng tôi làm sao có thể để các vị bị đối xử bất công ở trên mảnh đất Vân Hải này được.

- Ai dám làm như vậy, chính là kẻ địch của nền phát triển Vân Hải!

Bạn cần đăng nhập để bình luận