Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 946: Tình thế không ổn!



Ba người Hàn Minh Hạo, Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.

Hôm nay, tập đoàn Thất Phong bày tiệc, bọn họ đều biết sẽ phải xuất hiện một vị quan chức trong Tòa Thị chính Thành phố.

Nhưng mà dù thế nào cũng không ngờ rằng, người tới lại là Tống Hà!

Tống Hà cũng có tham dự một số sự kiện thương mại ở Vân Hải, thay mặt Thị Trưởng Trử Hưng Vân đích thân đến, đây gần như là điều mà mọi người đều công nhận.

Hắn có thể tới, đủ thấy Thị chính Thành phố và Thị Trưởng coi trọng với việc hợp tác cùng tập đoàn Thất Phong!

Hơn nữa lắng nghe mấy lời kia, dường như Dư Trung Thiên có cáo trạng với Tống Hà.

Điều mà Dư Trung Thiên có thể nói, tất nhiên là bẻ cong sự thật.

Tuy nhiên, gặp mặt trước sẽ làm chủ câu chuyện, thêm nữa còn bởi vì bọn họ là nhà đầu tư quan trọng, Tống Hà dường như tin tưởng câu chuyện, còn tuyên bố muốn đòi lại ‘công đạo’ cho Dư Trung Thiên!

Ba người Hàn Minh Hạo nghe được điều này thực sự như dẫm phải một trái bom.

Trên thực tế, hoàn toàn có thể lý giải việc Thị chính Thành phố coi trọng tập đoàn Thất Phong.

Dù sao tập đoàn Thất Phong cũng là doanh nghiệp lớn, khi đầu tư vào Vân Hải, nó sẽ kéo theo sự phát triển của nền kinh tế và gia tăng thêm việc làm, Chính phủ địa phương tất nhiên hoan nghênh và chú ý xem trọng.

Nhưng về phía Hàn Minh Hạo, tình thế này cực kì không ổn.

- Nhanh, Lưu Đổng, cậu đi thông báo ngay cho bên trong biết!

Hàn Minh Hạo vội vàng lên tiếng thúc giục, lại nói với Phó Vân Vĩ:

- Nào, chúng ta đi qua đó!

Hàn Minh Hạo muốn lên phía trước kéo dài thời gian một lát, dù là một phút đồng hồ cũng tốt, có thể giúp cho bên trong có sự chuẩn bị.

Phó Vân Vĩ gật gật đầu, hắn hiểu được ý của đại ca.

Ba người phân ra làm hai hướng, đi làm phần việc của mình.

- Đại ca, vị Bạch Tiểu Thăng tiên sinh kia cũng quen biết với thị trưởng Trử, nếu tính như vậy, chúng ta cũng là có một phần quan hệ cá nhân ở đây. Chưa chắc sẽ thua lần này!

Phó Vân Vĩ đi qua cùng Hàn Minh Hạo, không nhịn được thì thầm một tiếng.

- Tình cảm cá nhân thuộc về cá nhân, tập đoàn Thất Phong là có liên quan đến kinh tế của cả thành phố!

Hàn Minh Hạo nói một cách khó khăn.

Hắn không nghĩ mối quan hệ cá nhân của Bạch Tiểu Thăng có thể thắng được những khoản đầu tư bằng tiền thật trong nhà Dư Trung Thiên.

Hai người chỉ kịp nói vội với nhau một câu.

Tống Hà đã nhận ra bọn hắn.

- Là các cậu!

Tống Hà nheo mắt lại, nhìn Hàn Minh Hạo có vẻ không vui.

Hắn tất nhiên nhận biết Hàn Minh Hạo, còn có Phó Vân Vĩ.

Sự tình lần trước mới trải qua bao lâu, nó còn trở thành đề tài bàn tán hàng đầu ở Vân Hải lúc đó.

Đám con cái nhà giàu thế hệ thứ hai này đã giở trò quỷ trước mặt mọi người, khiến cho Thị Trưởng tóm gọn. Nếu như không phải Bạch Tiểu Thăng dùng cách hài hước để kết thúc, bọn hắn chỉ sợ sớm đã bị đưa vào trại cải tạo lao động!

Ngay lúc này, bọn hắn lại tới gây rối, còn gây chuyện lên đầu tập đoàn Thất Phong!

Đây chính là việc liên quan tới đại sự phát triển Vân Hải! Đâu thể cho phép bọn hắn quấy rối!

Xuất thân của Tống Hà cũng là tầng lớp bình dân, nên ông ấy chưa bao giờ có ấn tượng tốt với nhóm nhà giàu thế hệ thứ hai. Bởi vì Dư Trung Thiên là con trai của nhà đầu tư, vì vậy hắn mới nói chuyện khách sáo một chút, điều đó cũng là để giữ gìn mối quan hệ hợp tác giữa Chính phủ và Doanh nghiệp hiện tại.

Bây giờ nhìn thấy đám người Hàn Minh Hạo này, lặp đi lặp lại nhiều lần, dựa vào gia đình có tiền có thế, không thèm kiêng nể gì cả, không để ý đại cục.

Tống Hà cũng khó chịu và nghĩ đến việc trừng phạt nặng.

Thậm chí Tống Hà còn thầm nghĩ:

- Vừa rồi mình còn nghi ngờ là trách nhiệm dành cho cả hai bên, nhưng mà hiện giờ xem ra, cậu cháu trai của Hàn Đống ít nhất cũng sai đến bảy phần!

Hắn thật sự đã tin lời của đám người Dư Trung Thiên.

- Thư ký Tống, ngài đã tới rồi!

Hàn Minh Hạo đón tiếp Tống Hà với vẻ mặt vui cười.

Nét mặt Tống Hà khẽ đổi thành lạnh lùng, tùy ý “ừ” một tiếng, nhìn vào Hàn Minh Hạo, nhưng lại hỏi Dư Trung Thiên:

- Dư Tiên Sinh, cậu xảy ra xung đột với bọn họ sao?

Nhìn thấy thái độ của Tống Hà, Hàn Minh Hạo không nhịn được cảm thấy cứng ngắc và cay đắng.

Dư Trung Thiên cũng nghe được ý của Tống Hà, khẳng định giúp đỡ mình, khiến lòng hắn ta càng thêm vui sướng, tuy nhiên ánh mắt hắn nhìn Hàn Minh Hạo lại đầy vẻ khinh thường.

- Không phải anh ta! Là một người trẻ tuổi khác! Hơn nữa cả bọn người Hàn Đống cũng đều ở đó!

Dư Trung Thiên vội vàng nói.

- Hàn Đống cũng ở cùng?

Tống Hà không nhịn được chau mày, hơi có chút kinh ngạc.

Theo hắn thấy, Hàn Đống là chủ sở hữu của Doanh nghiệp tư nhân, là một trong hai công ty hàng đầu ở Vân Hải, vẫn rất hiểu quy củ, hành động làm việc cũng bình tĩnh, không thể nào liều lĩnh như thế mới phải, coi như người trẻ tuổi phạm sai lầm, Hàn Đống cũng nên đứng ra ngăn cản!

Hơn nữa Hàn Đống gây ra chuyện gì với tập đoàn Thất Phong?

Tập đoàn Thất Phong hoàn toàn lớn mạnh hơn xa doanh nghiệp của Hàn gia.

Trong chuyện này, dường như không đơn giản. . .

Tống Hà cũng cảm giác được.

- Đi, đi xem một chút !

Tống Hà nói, cất bước vượt qua người Hàn Minh Hạo.

Hàn Minh Hạo cùng Phó Vân Vĩ bị đẩy sang một bên, căn bản không làm sao ngăn cản được.

- Thư ký Tống, ngài cũng không thể xen lẫn tình cảm vào cách nhìn nhận những công ty bản địa, mà mang lòng lạnh nhạt với những nhà đầu tư đến từ bên ngoài như chúng tôi, nếu không các công ty phía bên ngoài biết đến, bọn họ sẽ cho rằng hoàn cảnh thị trường tại Vân Hải không tốt, từ đó ảnh hưởng đến lòng tin của các nhà đầu tư.

Tống Dao bỗng nhiên mở miệng.

Tuy nói cái bằng MBA(*) là cô ta mua được, nhưng cả ngày sống bên trong môi trường của giới kinh doanh, nói hai ra ngô ra khoai vẫn là làm được.

(*) Bằng MBA (Master of Business Administration): Bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh.

Tống Hà nhíu mày, rồi lập tức dãn ra. Tuy lời này cũng có chút ý tứ uy hiếp, nhưng nói có lý!

- Tống tiểu thư yên tâm, Thị chính Thành phố kiên quyết phản đối chủ nghĩa bảo hộ địa phương! Đối với những sự tình không công bằng cũng sẽ không ngồi yên mà không xử lý đến.

Tống Hà lên tiếng cam đoan.

Nghe Tống Hà nói như vậy, Tống Dao chỉ hiểu đơn giản là hắn vẫn có khuynh hướng thiên vị bên mình, gương mặt lập tức vui vẻ hớn hở.

Bọn người Dư Trung Thiên và hai người Hàn Minh Hạo cũng đều cho là như thế.

Chỉ có một số ít người, nghe thấy bên trong lời này còn có lưu lại khoảng trống.

Sự tình bất công mới có thể không ngồi yên mà không xử lý. . .

Tống Hà không nói gì thêm, đi thẳng đến căn phòng xảy ra chuyện kia.

Mà trong khoảng thời gian kia, bởi vì Lưu Đổng đã sớm ‘báo tin’ nên khiến cho mọi người đều đang lo sợ.

- Cái gì, Thư ký Thị Trưởng Tống Hà đến rồi!

- Thư ký Tống nói muốn giúp bọn họ đòi công bằng!

- Điều này làm sao có thể!

- Chúng ta làm sao bây giờ!

Đám người bàn luận xôn xao.

Ban đầu, Bạch Tiểu Thăng làm cho bọn hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thế nhưng khi nghe được chỉ dựa vào bọn hắn đối mặt với tập đoàn Thất Phong, lòng tin của bọn hắn đã chẳng còn quá mạnh.

Lúc này đây, người của tập đoàn Thất Phong lại đạt được sự giúp đỡ của Thị chính Thành phố.

Làm thế nào mới có thể địch nổi?

Đám người lo lắng đứng dậy.

- Tất cả im lặng!

Hàn Đống không hổ là lão tướng từng trải, lập tức quát khẽ một tiếng:

- Mọi người không cần phải khẩn trương gì cả! Thư ký Tống đến đây mà nhìn thấy bộ dạng này của mọi người, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Chúng ta lại không làm gì sai, không cần phải hoảng hốt!

Lời nói này khiến cho đám người an tĩnh trở lại.

Nhưng ánh mắt của bọn hắn vẫn mang theo vẻ bất an như cũ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Thực ra Hàn Đống cũng không chắc chắn, ánh mắt hắn cũng mang theo một chút lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Không chỉ bọn hắn, lần này đến cả Lâm Kha, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng cảm thấy lo lắng.

Bọn hắn đều biết rõ ý nghĩa quan trọng của một doanh nghiệp đầu tư khổng lồ đối với Chính phủ địa phương.

Mà Bạch Tiểu Thăng vừa chính diện làm mất mặt tập đoàn Thất Phong, tất nhiên sẽ làm cho Tòa Thị chính Thành phố bất mãn.

Dưới tình huống như vậy, coi như trước đây Bạch Tiểu Thăng và Thị trưởng Vân Hải - Trử Hưng Vân có vài lần tiếp xúc, sợ rằng cũng không có tác dụng.

Đáng lo nhất chính là ngay lúc này, Bạch Tiểu Thăng vừa phát động tinh thần chiến đấu của mọi người, lúc này có thể lập tức bị ngã ngựa. . .

Tinh thần mọi người chỉ sợ cũng sẽ triệt để sụp đổ.

- Nếu không, tôi gọi điện liên hệ với tập đoàn...

Lâm Kha nói.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay ngăn cô lại.

- Tôi sẽ giải quyết chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh như lúc đầu.

Trên thực tế, từ lúc hắn nghe được tin tức này, hắn không hề biểu hiện gì, rơi vào trong suy nghĩ về một số việc.

Ngay lúc này, hắn đã suy nghĩ xong.

- Tôi đi gọi một cuộc điện thoại, nếu như ngài thư ký của Thị Trưởng Trử đến, trước tiên phiền các vị chiêu đãi một phen.

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền đứng dậy, cầm điện thoại đi vào phòng trong, đưa tay đóng cửa lại.

Đám người nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi vào trong phòng, không nhịn được nhìn về phía Hàn Đống.

Hàn Đống cắn răng một cái, nói:

- Thư ký Tống tới, trước tiên để tôi ứng phó!

Hàn Đống không kìm được nhìn lại phòng trong một chút, trong lòng cầu nguyện.

Hi vọng cậu ta có biện pháp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận