Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 947: Người mà cô ta muốn nói hẳn là tôi!



Tống Hà xuất hiện ở cửa phòng, theo sát sau lưng là Dư Trung Thiên, rồi đến Tống Dao.

Ở sau cùng mới là những người khác.

Hàn Minh Hạo và Phó Vân Vĩ không dám đi vượt lên trước, chỉ dám đi theo phía sau cùng của đám người.

- Thư ký Tống!

Hàn Đống nhìn thấy Tống Hà, cũng không dám thất lễ, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười, cùng đám người tiến lên đón tiếp.

Trong căn phòng này, khi mười năm nhà lãnh đạo công ty khác nhìn thấy Tống Hà đều nở nụ cười đón tiếp, nhưng ẩn trong nụ cười ấy đều là lo lắng không yên trong lòng, hoặc là khá miễn cưỡng.

Trong lòng Dư Trung Thiên và Tống Dao rất đắc ý, cười lạnh nhìn xem biểu hiện của những người kia.

Xem các người làm sao dám cuồng vọng?

Còn dám khai chiến với tập đoàn Thất Phong chúng tôi?

Ngay lúc này, Thị chính Thành phố Vân Hải các người cũng đều đứng cùng bên này với chúng tôi!

Chưa bắt đầu chạm trán chính thức, các người đã thành kẻ thua trận!

Tuy nhiên, khi ánh mắt Dư Trung Thiên quét qua lại không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Thăng đâu, lập tức nhăn lông mày.

Tên nhóc điên cuồng không coi ai ra gì đâu rồi?

Rời đi? Không thể nào! Lúc này mới qua được bao lâu, hơn nữa bọn hắn mới đi tới từ thang máy bên kia.

Chẳng lẽ là trốn đi?

Dư Trung Thiên nhíu mày lại.

Hắn nhìn thấy căn phòng này là phòng đôi, phòng trong đang đóng cửa.

Trong đôi mắt của Dư Trung Thiên lập tức thoáng hiện qua ý cười lạnh.

Vậy mà sợ đến mức phải trốn đi sao!

Không chỉ có hắn nghĩ như vậy, bên cạnh hắn, dường như Tống Dao cũng ý thức được điều này, nhếch miệng lên cười lạnh.

Hàn Đống lên tiếng chào hỏi Tống Hà, Tống Hà cũng dừng một chút, nở nụ cười đáp lại.

Ánh mắt của hắn nhìn quét qua xung quanh, nhìn xem những người trong phòng này, mỉm cười nói với Hàn Đống:

- Hàn lão tiên sinh, thì ra Hội liên hợp công ty thuộc Vân Hải các vị đều tập trung ở đây.

- Vâng, mọi người đang có cuộc thảo luận về xu hướng phát triển trong tương lai của Vân Hải, ngoài ra còn có tình hình kinh tế, suy nghĩ đến bước tiếp theo phải làm như thế nào để thích nghi với xu hướng phát triển của Vân Hải, và triển khai thực hiện kinh doanh làm sao cho tốt hơn.

Hàn Đống cười nói.

Câu này được nói lên thật đường hoàng.

Trong ánh mắt của Dư Trung Thiên xuất hiện tia cười nhạo, Tống Dao lại bĩu môi, vô cùng khinh thường.

Theo quan điểm của bọn họ, cái gì mà phát triển, cái gì mà xu hướng, cái gì mà điều chỉnh. Sẵn sàng đầu tư, thu nhập từ lợi nhuận bên ngoài mới là quan trọng.

Chỉ nói suông, ông nghĩ Thị chính thành phố tin vào điều này sao?

- Tốt, đây đúng là chuyện tốt!

Tống Hà cười “ha hả” nói, hắn đi vào phòng, nhìn thấy trên mặt đất còn bừa bộn chưa quét sạch sẽ, còn có đồ ăn nước canh rơi vãi khắp nơi, nói một cách đầy thâm ý:

- Chỉ có điều, tôi xem ra có vẻ các vị thảo luận hơi kịch liệt đấy.

- Đâu chỉ kịch liệt thôi, thư ký Tống, bọn họ còn muốn đánh người đấy!

Tống Dao thừa cơ nói xen vào.

Đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp của cô ta chớp như mắt hồ ly, nhìn lướt qua vẻ mặt của đám người Hàn Đống, rất không có thành ý, cười chế nhạo nói:

- Các công ty bản địa nhất trí một lòng có thể hiểu được. Nhưng khi nhìn thấy các công ty từ bên ngoài đến lại nghĩ là người khác đến đoạt thị trường làm ăn, liền hung thần ác sát cùng nhau tấn công, còn lật bàn ném món ăn. Ngài vừa rồi không thấy được, bọn họ có bao nhiêu uy phong đâu!

- Bọn họ còn nói, nếu tập đoàn Thất Phong chúng tôi dám đến, liền để cho chúng tôi có đến mà không có về đấy.

Dư Trung Thiên cũng phối hợp theo, thuận thế quét mắt ra hiệu cho đám người bên ngoài.

Những đại diện công ty của Vân Hải đứng về phía bọn họ lập tức hiểu ý, nhao nhao lên tiếng:

- Thư ký Tống, ngài có thể không biết, bọn họ thực sự là quá mức!

- Đúng vậy, ngài nhìn xem, trên quần áo của tôi đây vẫn còn dính đồ ăn nước canh.

- Tôi cũng bị dính vào! Hội liên hợp công ty Vân Hải này không thể chọc vào được đâu!

Những người này đều ước gì bỏ đá xuống giếng.

Bọn người Hàn Đống nhìn thấy cảnh tượng này, đều trở nên ngạc nhiên và lo lắng.

Đây rõ ràng là đang bẻ cong sự thật!

Vì sao Bạch Tiểu Thăng đá bay cái bàn, trong bọn họ cũng đều hiểu rõ, thế mà ở chỗ này nói năng lung tung với thư ký Tống!

Đáng giận nhất là những người đại diện cho công ty ở Vân Hải hợp tác cùng tập đoàn Thất Phong.

Bọn họ lại có thể tùy theo phụ họa, đổi trắng thay đen!

Tống Hà nhìn Hàn Đống đầy thâm ý.

- Thư ký Tống, tình huống lúc đó không phải như thế!

Hàn Đống vội vàng lên tiếng.

- Vâng, không thể nghe lời nói từ một phía của chúng tôi, coi như mấy chục người chúng tôi đều nói như vậy, bọn họ không phải cũng có tầm mười người sao, thống nhất ý kiến, lại không phải vấn đề. Nói không chừng, còn muốn trả đũa đấy!

Tống Dao nói bằng vẻ mỉa mai.

Nếu bàn về đấu võ mồm cùng mọi người, hung hăng càn quấy, chỉ sợ không có ai là đối thủ của cô ta.

- Đều là ăn nói bậy bạ!

Lâm Kha trở nên nổi giận, lập tức hét lên, vặn lông mày trừng mắt nhìn Tống Dao, nói:

- Còn dám ăn nói lung tung nữa , có tin tôi xé nát miệng của cô ra không? Nếu không phải là các người cố tình gây phiền phức, làm sao chúng tôi có thể lật bàn ở trong phòng!

- Chúng tôi chỉ muốn đến chào hỏi thôi cũng không được sao? Hơn nữa các người nhìn lại mình đi, chậc chậc chậc, thật sự là sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Lại nhìn những người chúng tôi này, trên người đều thành bộ dáng gì rồi!

Tống Dao tranh cãi:

- Nếu thật sự chúng tôi đến đây cố tình gây phiền phức, có mấy chục người chẳng lẽ không thể xử lý mấy người hay sao?

- Cô thật coi thư ký Tống sẽ không tự mình nhận ra sao?

Tống Dao nói thêm một câu.

Lợi hại, thực sự quá lợi hại!

Nữ nhân như thế, chỉ cần ở trường hợp thích hợp, cũng có thể lấy một địch mười, không ai có thể chống lại được!

Mọi người ở đây đều không ngừng cảm thán.

- Lôi Nghênh, đi theo tôi lên bắt con mụ này!

Lâm Kha giận điên lên, giương nanh múa vuốt muốn xông lên.

Lâm Vi Vi kéo cô ấy lại, tức giận nhìn về phía đối phương.

Cô làm sao không muốn trả thù cho thoải mái, thế nhưng không thể làm thế được, hơn nữa Lâm Kha càng làm loạn lên như vậy, càng khiến cho Tống Dao chỉ ra chỗ sai.

- Bình tĩnh lại, quan sự vụ Lâm, cẩn thận trúng bẫy của đối phương!

Lâm Vi Vi vội vàng nói một câu vào tai Lâm Kha.

- Thư ký Tống, ngài hiện tại cũng thấy rồi đấy, ngay cả cô gái nhỏ này cũng đều hung hãn như thế, bọn họ những người này là cái dạng gì chắc không cần tôi nói đi.

Tống Dao ‘bổ’ thêm một câu.

Tống Hà nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt chứa thâm ý sâu sắc, nhưng hắn vẫn im lặng chưa lên tiếng.

Hàn Đống bất đắc dĩ nhìn Lâm Kha, lại lạnh lùng nhìn về phía Tống Dao, còn có Dư Trung Thiên đang ra vẻ đắc ý, rồi nói với Tống Hà:

- Thư ký Tống, tôi có thể giải thích chuyện này!

- Không cần đâu Hàn tổng.

Tống Hà cười một tiếng, lại nhìn Dư Trung Thiên và Tống Dao, nói:

- Hai bên các vị đều có tầm quan trọng với Vân Hải này. Là đại diện của tòa Thị chính thành phố, tôi hi vọng mọi người không nên làm mất hòa khí lẫn nhau.

Tống Hà chân thành nói:

- Chư vị có thể nể mặt của Thị chính thành phố, cười một tiếng xóa bỏ thù hằn, chuyện hôm nay dừng ở đây được không?

Tống Hà đứng ra hòa giải.

Hắn vốn cho là người nào đó trêu chọc Dư Trung Thiên, cho nên mới muốn chủ trì ‘công đạo’.

Nhưng mà, tình huống trước mắt khác biệt, đây không phải người với người, cũng không phải mâu thuẫn giữa công ty với công ty.

Đây là mâu thuẫn giữa công ty bản địa với tập đoàn bên ngoài!

Tòa Thị chính thành phố tuyệt đối không muốn nhìn thấy hai bên tranh chấp!

Nhìn thấy Tống Hà đứng ra làm người hoà giải, trong lòng Hàn Đống đang thấp thỏm chờ đợi cũng buông lỏng, cũng không có ý kiến gì khác.

- Ngài nói chuyện, chúng tôi đến nghe, nể mặt ngài cũng như nể mặt Thị chính thành phố, những người này, chúng tôi đều có thể bỏ qua chuyện cũ.

Tống Dao nói:

- Chỉ là có một người, anh ta hất nước canh lên cả người chúng tôi ở trước mặt mọi người, chúng tôi cần anh ta cũng phải trịnh trọng nói lời xin lỗi nhận sai lầm với chúng tôi ở ngay tại đây!

- Đúng vậy, tôi nghĩ điều đó là hợp lý!

Dư Trung Thiên vội vàng nói.

Xung quanh lập tức vang lên những phản ứng khác nhau.

Tống Hà có chút ngạc nhiên nhìn Tống Dao, nghe được ý tứ trong lời nói của cô gái này, người cô ta nhắc đến dường như không phải tầm thường trong số những người này.

- Không biết cô nói đến vị nào?

Tống Hà ngạc nhiên hỏi.

- Tôi nghĩ người mà cô ta muốn nói đến, chắc là tôi!

Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến.

Cánh cửa phòng trong mở ra.

Một người cười nhẹ nhàng cất bước đi ra.

Là hắn! Tống Hà kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận