Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 96: Xong chuyện phủi áo đi



Đã xong! Một câu cuối cùng của Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở Hà Nhạn Băng, làm hắn tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất.

Cái gì Đông Sơn tái khởi, cái gì 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, cái gì báo thù, hoàn toàn trở thành một câu nói suông, nói nhảm.

Làm những việc đó, cũng phải có tiền đề cơ bản, đó chĩnh là —— còn tính mạng!

Hiện tại, coi như Bạch Tiểu Thăng buông tha hắn, những người cho vay nặng lãi sẽ bỏ qua sao?

Sẽ không!

Hà Nhạn Băng vay quá nhiều tiền, nhiều đến nỗi bao gồm cả tiền ngân hàng cho vay, thì chính hắn còn muốn bỏ đi vào một số tiền lớn để giả tiền lãi, bây giờ ngân hàng không có cho vay, toàn bộ tài sản của hắn cũng không đủ cho những người cho vay nặng lãi kia.

Trừ khi, Bạch Tiểu Thăng chịu giúp hắn vay. Trừ khi, Bạch Tiểu Thăng chịu giúp hắn xúc tiến thành công hợp tác với Bách Niên Cộng Trúc.

Bạch Tiểu Thăng, sẽ làm sao?

Hà Nhạn Băng còn không có điên, cũng sẽ không có ý nghĩ hão huyền, Bạch Tiểu Thăng sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước giúp hắn.

Có thể nói, hiện tại Bạch Tiểu Thăng "Buông tha" hắn, liền là mặc cho hắn vô lực giãy dụa, một chút lại một chút sa vào tuyệt vọng.

Cả người Hà Nhạn Băng như đã phế đi, sợ hãi và tuyệt vọng đang từng chút một gặm nhấm cả người hắn.

Trong phòng, một trận im lặng.

Rất nhiều người đều đồng tình nhìn Hà Nhạn Băng, người này có khác tử tù chờ đợi xử bắn chỗ nào sao.

Không có!

Cuộc họp lớp lần này tiến hành đến bây giờ còn chưa ăn cơm, rượu không uống, nhưng cũng không có người quan tâm.

Người đang ngồi ở đây, toàn bộ nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít mang theo kính sợ. Bọn họ đều nhớ lại thời đại học, người nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ với mình kia.

Đã cách nhiều năm, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ là nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ, không người có thể sánh vai!

Mà bọn họ, mắt nhìn không thấy châu báu.

Những người cùng Hà Nhạn Băng một bên muốn giẫm Bạch Tiểu Thăng một cước, giờ phút này mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm thấy vô cùng may mắn, mình không có bước ra một bước nguy hiểm kia.

Lộ Nam điện thoại, vang lên.

Hắn nghe sau đó, hai cái mắt hưng phấn đến phát sáng.

Chỉ mười mấy giây sau, Lộ Nam liền cúp điện thoại, đối với Bạch Tiểu Thăng cười không khép miệng lại được,

- Tôi hiện tại phải lập tức trở về một chuyến, Thượng tổng bên đó cho chúng tôi một cái công trình thật to, người của tôi đều vui đến nỗi không biết nói sao tốt! Đám người này đúng là không có thấy qua việc đời, thật không nên thân!

Lộ Nam cao hứng đến cực điểm, hắn vấn đề phiền phức tất cả đều sẽ giải quyết.

- Cậu ăn lại đi thôi, giữa trưa, gấp làm gì, đó là của cậu, còn có thể chạy mất.

Trịnh Đông Tỉnh cười mắng.

Lộ Nam đã vội vã không nhịn nổi, khoát khoát tay.

- Lần sau tôi một mình mời cậu cùng lão Bạch, lần này không ăn!

- Vậy cậu chậm một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, hắn có thể hiểu được tâm tình bây giờ của Lộ Nam.

Lộ Nam cảm kích cười một tiếng, không nói thêm lời thừa thãi, vội vàng rời đi.

- Bây giờ, chúng ta cũng đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy nói với Trịnh Đông Tỉnh, nhìn chung quanh tất cả mọi người đang ngồi một chút , nhàn nhạt cười một tiếng,

- Các vị ăn ngon uống ngon, chúng tôi đi trước.

Trịnh Đông Tỉnh mới vừa rồi còn khuyên Lộ Nam, nhưng đến lượt hắn lại không chút do dự nào, đứng dậy cùng Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài.

- Đi như thế sao.

- Đúng vậy, anh Bạch lưu lại ăn một bữa cơm.

- Đúng, chúng ta rất lâu không gặp, ôn chuyện một chút.

Một số người, bắt đầu nhiệt tình giữ lại.

Bạch Tiểu Thăng hiện tại nhưng rất khó lường, nếu có thể nịnh bợ đến hắn, vậy tuyệt đối có chỗ tốt cực lớn!

Bạch Tiểu Thăng cười không nói, khoát khoát tay, mang theo Trịnh Đông Tỉnh ra khỏi phòng.

Ở cửa bảo an đặc công, rất có ăn ý tránh đường ra cho hai người, sau đó đồng loạt đi lên, đem người đằng sau cản lại.

- Bạch Tiểu Thăng, anh đừng đi!

Đang quỳ, mặt xám như tro Hà Nhạn Băng, bỗng nhiên thê lương hét lên một tiếng.

Hắn đứng lên, điên cuồng chạy về phía ngoài cửa.

Bạch Tiểu Thăng không thể đi, Bạch Tiểu Thăng là người duy nhất có thể lấy cứu mình! Hà Nhạn Băng sợ hãi, trong đầu chỉ có một cái suy nghĩ hoang đường này.

Dù cho Bạch Tiểu Thăng làm trâu làm ngựa, chỉ cần sống sót, hắn cũng vui vẻ!

Những người đã từng "Anh Hà, Anh Hà",

Bị Hà Nhạn Băng chen đứng không vững, rất nhiều người dưới sự buồn bực, cố ý không cho qua, trái lại chen hắn.

Hà Nhạn Băng như bị điên, vung mạnh cánh tay, đánh những người cản đường kia.

Mấy tên đặc công bảo an, xông lại, một cái cầm nã, đánh cho Hà Nhạn Băng ngã ở trên mặt đất.

Đang lúc hỗn loạn, có người lấy một cái đồ vật, cứng rắn nhét vào trong tay Hà Nhạn Băng.

Đang trong trạng thái điên loạn Hà Nhạn Băng, không có phát giác chút nào, vung lung tung đồ vật trong tay.

Lập tức gây nên những tiếng kêu sợ hãi:

- Ối, hắn cầm dao kìa!

- Hà Nhạn Băng điên rồi, hắn muốn giết người!

- Nhanh, bắt hắn lại!

Xung quanh loạn thành một đoàn.

Hà Nhạn Băng lúc này mới phát hiện, mình vung vẩy, vậy mà là một thanh dao bếp dùng để róc xương.

Lại có người hét lên một tiếng.

Một tên đặc công bảo an cánh tay một mảnh đỏ tươi, là máu, hình như là lúc chế trụ Hà Nhạn Băng bị gây thương tích.

Cố ý đả thương người, tính chất liền thay đổi!

Hà Nhạn Băng bị mười mấy cái bàn tay lớn, giống như chó chết bị đè trên mặt đất, há mồm cũng không thể.

Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh không có nhìn thấy một màn này, hai người ra khỏi phòng, chỉ là cảm thấy sau lưng có chút tán loạn, nhưng không người nào để ý, càng không đi xem.

Bọn hắn vừa trong đám người đi ra, một người trung niên có mái tóc xám trắng, cười mỉm tiến lên đón.

Chính là Trần Minh.

- Anh Trần.

Bạch Tiểu Thăng thấy là hắn, cười chào hỏi, trên mặt còn có chút áy náy,

- Thật không phải, tại anh chỗ này gây ra chút nhiễu loạn.

Trần Minh khoát tay, cười to,

- Chút chuyện nhỏ này, cậu còn cùng tôi khách khí, tý nữa lão sư còn không mắng chết tôi à. Yên tâm, anh đây ở chỗ này, còn có chút phân lượng. Ở chỗ này, dù cậu là Tôn hầu tử, đập nát Nam Thiên môn, tôi cũng cho cậu bãi bình!

Trần Minh, có chút vênh váo, nhưng nói thành tâm thực lòng. Hắn bây giờ, cũng rất ưa thích người trẻ tuổi này.

- Chút chuyện trong phòng kia , không cần cậu quan tâm.

Trần Minh giọng nói ngừng lại, cổ quái cười một tiếng nói,

- Nói đến, anh đây, còn tăng thêm chút nhiệt. . . Ha ha, được rồi, được rồi, không nói đến chuyện đó nữa. Nếu như cậu xem tin tức, cũng có thể thấy.

Trần Minh lời nói để Bạch Tiểu Thăng có chút hiếu kỳ, nhưng mà anh ta đã không nguyện ý nói tiếp, Bạch Tiểu Thăng cũng không có hỏi tới.

Hai người cười cười nói nói, đi lên phía trước.

Trần Minh kiên trì muốn mời Bạch Tiểu Thăng ăn cơm, Bạch Tiểu Thăng từ chối không được, chỉ có thể đồng ý.

Trịnh Đông Tỉnh theo ở phía sau, trong lòng rất hiếu kỳ.

Trước đây tại dưới nhà gặp được người này, còn tưởng là bạn lão Bạch, hiện tại xem ra, giống Minh Châu Tháp nhân vật cao cấp hơn.

- Vị này, có lai lịch gì.

Trịnh Đông Tỉnh nghĩ không ra, nhỏ giọng hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa trả lời, Trần Minh đã nghe được.

- Đây là danh thiếp của tôi, cậu là bạn Bạch Tiểu Thăng đúng không, vậy cũng là bạn của tôi, có rảnh đến ngồi một chút.

Trần Minh cười đưa qua một tấm danh thiếp.

Trịnh Đông Tỉnh lấy tới nhìn một chút, lập tức giật mình.

Tổng phụ trách Minh Châu Tháp, Phó tổng công ty khai phát —— Trần Minh!

Không lạ sao hắn nói ở chỗ này gây chuyện cũng có thể bãi bình, thật không phải nói khoác!

Trịnh Đông Tỉnh một trận líu lưỡi, đem danh thiếp cất kỹ.

Ba người tiếp tục đi lên phía trước.

Lúc đi ngang qua một gian phòng, bỗng nhiên từ bên trong xông ra một người.

Người kia vẻ mặt hoảng sợ, một phát túm được Bạch Tiểu Thăng.

- Phiên dịch, phiên dịch ở đâu, không xong, muốn xảy ra án mạng!

Bạch Tiểu Thăng, Trần Minh ba người sững sờ.

Người này có bệnh à!

Muốn xảy ra án mạng, cùng tìm phiên dịch có quan hệ sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận