Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 960: Tôi từng nói không để các người tiến vào



- Để hắn vào đi.

Dư Thất phong không lo được bọn người Bạch Tiểu Thăng đang ở đây, cất giọng nói to để cho người canh cổng không cần ngăn cản Vi Đại Sơn.

- Dư tổng, Tống tổng.

Vi Đại Sơn liếc nhìn Dư Thất Phong và Tống Triệt , trực tiếp chạy đến.

Ngay lúc đó, hắn trượt chân rồi ngã chổng vó.

Vị nhân viên chấp hành cao cấp này lại chật vật như vậy trước mặt người ngoài.

Tống Triệt cau mày muốn quát mắng, nhưng khi thấy Vi Đại Sơn lại gần với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ngổn ngang thì trong lòng hắn cũng căng thẳng.

Tống Triệt cũng không ngốc, một vị quản lý cao cấp một công ty lại có thể biến thành bộ dáng này trước mặt ông chủ thì chỉ có thể là đã xảy ra chuyện lớn.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Vi Đại Sơn rồi khẽ mỉm cười.

Cuối cùng đã đến sao.

Không chỉ riêng hắn mà Hàn Đống, Hàn Thừa Nhân, Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, hai mắt đều tỏa sáng.

Loại phản ứng này lọt vào mắt Dư Thất Phong, hắn không tự chủ được mà hơi co con ngươi lại.

Trong lòng Dư Thất Phong bỗng nhiên có loại cảm giác quái dị.

Những người này đến đây vì chờ tình cảnh này.

Tuy rằng có chút hơi khó tin nhưng hiện tại, Dư Thất Phong lại có cảm giác này.

Vi Đại Sơn đến bên cạnh Dư Thất Phong thì phát hiện ra đám người Bạch Tiểu Thăng cũng đang ở đây.

Có điều, hắn không lo lắng được nhiều như vậy nữa, vội vàng cúi người, thì thầm báo cáo bên tai Dư Thất Phong.

Tồng Triệt nhìn thấy sắc mặt Dư Thất Phong thay đổi, tựa như đã phát sinh ra chuyện lớn gì đó.

- Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói thẳng ra đi, đừng nói thầm.

Tống Triệt không nhịn được quát lên, vô cùng lo lắng.

Dù sao hắn cũng là đại cổ đông của tập đoàn Thất Phong, nếu như xảy ra vấn đề trong chuyện làm ăn thì tổn thương chính là tiền của hắn.

Dư Trung Thiên và Tống Dao nhìn thấy phản ứng của Vi Đại Sơn Như vậy cũng có chút hồi hộp liếc nhau, họ cũng muốn biết rõ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Bị đại cổ đông giục hỏi, Vi Đại Sơn có chút do dự nhưng lại không thể không nói.

Có điều, hắn lại nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng, cảm thấy đám người này có chút không bình thường.

- Không sao, nơi này không có người ngoài.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói một câu rồi nhìn chằm chằm vào Dư Thất Phong.

Nói gì thế, mấy người chính là người ngoài mà… Trong lòng Vi Đại Sơn thầm nói.

- Nói đi, đối với bọn họ thì điều này cũng không cần giấu.

Dư Thất Phong lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Bạch Tiểu Thăng và Hàn Đống.

Nếu chủ tịch đã lên tiếng thì Vi Đại Sơn cũng không dám trì hoãn, vội vàng đem tình huống lúc này ra giải thích.

Công ty mà hắn phụ trách quản lý kia bị mấy công ty khác dùng “mấy đôi tay” chặn cổ, đè lại rồi uy hiếp.

Giống như một người to lớn bị chế phục như chó chết.

Đừng nói có thể là “đại triển hùng phong” như trước, bây giờ ngay cả nhúc nhích một chút cũng không thể.

Tống Triệt nghe đến mức choáng váng.

Dư Trung Thiên và Tống Dao trợn mắt ngoác miệng, cả hai đều khó có thể tin.

- Tôi tiến vào Vân Hải, nhiều lần cố tình bày nghi trận, tất cả đều là ám độ trần thương.

- Một khi nhà máy này phát lực thì sẽ khiến ít nhất ba phần công ty của hội liên hiệp các công ty Vân Hải bị thương, ngoài ra còn thể cản tay bọn họ.

Sắc mặt Dư Thất Phong khó coi, có chút dữ tợn, ánh mắt hung hãn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và Hàn Đống, cắn răng nghiến lợi nói.

- Tôi tính toán không sai sót chỗ nào, hơn nữa rất tin tưởng có thể lập tức làm xáo trộn, chống lại tất cả.

Hai tay Dư Thất Phong nắm chặt thành nắm đấm.

- Lại không thể nghĩ ra, mấy người ẩn tàng quá sâu.

- Phối hợp như thế, chính tôi cũng chỉ có thể nói một chữ “phục”.

Dư Thất Phong nhìn chăm chú vào Hàn Đống.

- Hàn lão tiên sinh, ngài quả nhiên là lớp người đi trước trong thương đạo. Tôi thật sự phục.

Có thể làm cho Dư Thất Phong nói ra điều này, trong giới kinh doanh mấy năm nay có thể coi là hiếm như lá mùa thu.

- Quá khen, chủ tịch Dư.

Hàn Đống cười ha ha nói.

- Có điều, ông già như tôi không có năng lực để người ta khiếp sợ. Những bố cục này đều do Bạch tiên sinh bày ra.

Hàn Đống nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hàn Thừa Nhân cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, tất cả đều là ánh mắt tôn kính, sùng bái.

Dư Thất Phong trợn to mắt nhìn người trẻ tuổi ngồi đối diện mình, trong lòng có chút khó tin.

Là hắn.

Thực sự là hắn?

Độ tuổi bằng con trai mình, chỉ có thể ném đi đọc sách học tập, có thể có bao nhiêu năng lực.

Vậy mà lại có thể bày ra bố cục làm trọng thương bên mình.

- Chủ tịch Dư xem đối thủ như tôi có làm ngài hài lòng không ?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Không vội vàng, không nóng nảy, không có hung hăng, không đắc ý.

Vậy mà biến nặng thành nhẹ.

Dư Thất Phong nhìn thấy biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng như vậy thì càng nghiêm nghị hơn việc nghe được bố cục này do hắn bày ra.

- Cậu… sao có thể có chuyện đó.

Dư Trung Thiên kêu to.

Hắn không tin, người thanh niên trẻ này có thể trong thời gian ngắn làm cho bố cục then chốt của họ biến thành tử cục.

Vậy không phải là nói, mình cùng hắn cách biệt như trên trời và dưới đất.

Không riêng gì hắn, cha con Tống Triệt và Tống Dao cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, căn bản không tin.

VI Đại Sơn càng thẳng mắt nhìn.

Trong thời gian ngắn khiến cho mình rơi vào tử cục chính là tác phẩm của người trẻ tuổi này.

Trẻ tuổi như vậy lại có thủ đoạn như thế.

- Hắn, hắn, hắn…

Vi Đại Sơn rất muốn nói “Hắn là người sao.”

Những câu nói này mắc kẹt ở cuống họng hắn, không thể nói ra được.

- Rất tốt, cậu lại có thể lập tức đánh thành thế hòa, không phân thắng bại mà chỉ dựa vào hội liên hiệp các công ty Vân Hải. Được!

Dư Thất Phong nặng nề gật đầu.

- Cậu rất giỏi.

- Chủ tịch Dư, ngài biết không.

Bạch Tiểu Thăng chậm chậm nói.

- Ngài đầu nhập sáu thành vào cái nhà máy ở Vân Hải kia, mà tôi chỉ dùng bốn thành công ty của hội liên hiệp các công ty Vân Hải để ăn chắc nó, như vậy…

- Sáu phần mười công ty khác, ngài cảm thấy tôi sẽ để cho bọn họ ở bên cạnh xem trò vui sao?

Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm.

Dư Thất Phong nghe được lời này thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào.

- Chủ tịch Dư có ở đây không, tôi muốn gặp ngài ấy có việc gấp.

- Nhanh, tôi cũng có việc.

- Đừng cản đường, chúng tôi cũng muốn đi vào. Xảy ra vấn đề anh có chịu trách nhiệm được không.

Nghe những âm thanh này thì bên ngoài cũng không phải chỉ có một người.

Tống Triệt, Dư Trung Thiên và Tống Dao hồi hộp nhìn ra ngoài.

Vi Đại Sơn cũng sững sờ, trên mặt lộ ra sự khó tin.

- Để bọn họ đi vào.

Dư Thất Phong phát ra một tiếng gào thét.

Theo câu nói này, bốn người chạy hồng hộc từ ngoài cửa vào, tất cả đều là nhân viên cao tầng của tập đoàn Thất Phong ở Vân Hải.

Những người này nhìn thấy Vi Đại Sơn, Vi Đại Sơn cũng nhìn thấy bọn hắn, đều sững sờ cười khổ.

Đều hiểu….

- Mấy người gặp phải vấn đề gì, nói.

Dư Thất Phong trợn to mắt, nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu thăng.

Từng người từng nhân viên cao tầng trình bày.

Tống Triệt phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

- Sao có thể có chuyện đó.

- Tại sao lại như vậy.

- Mấy người đúng là rác rưởi.

Dư Trung Thiên và Tống Dao nghe đến mức choáng váng.

Bọn hắn tập trung vào Vân Hải, toàn bộ đều bị kẹt chết ở đó.

Chết, chỉ là vấn đề thời gian.

Đánh trả triệt để, lại tài tình khéo léo như vậy, căn bản không phải do biết được hướng đi của bọn họ mới bắt bầu hành động, mà là vừa mới bắt đầu đã đào hố chờ bọn họ tự nhảy vào.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đám người Dư Thất Phong rồi cực kỳ nghiêm túc nói.

- Tôi nói rồi, không cho tập đoàn Thất Phong của các người đến Vân Hải, nếu như bước vào, tôi sẽ để cho mấy người có đi mà không có về.

- Đáng tiếc, không ai nghe tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận