Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 961: Ngươi còn muốn xoay người ?



Dư Thất Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt mình, một loại hoảng sợ khó hiều từ sâu trong đáy lòng hắn đang dần nổi lên, như là cửu u âm hàn hóa thành kim châm đâm vào tim phổi.

Tất cả những bố cục tuyệt diệu của hắn, toàn bộ đều bị người ta khám phá.

Người ta làm ra hành động đáp trả, vậy mà hắn không có nhìn ra chút nào.

Thậm chí cho đến thời điểm này, hắn mới nhận được tin tức.

Tập đoàn Thất Phong đã tốn nhiều công sức chuẩn bị hơn nửa năm, đem toàn bộ nguồn tài chính lưu động có thể điều động được toàn bộ dùng cho giai đoạn hiện tại.

Chắc thắng. Tất thắng. Nguy hiểm không đáng nhắc đến.

Đây là sự tự tin của Dư Thất Phong hắn và cũng được toàn thể cổ đông tán thành.

Hiện tại, lại bị người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này chôn vùi tất cả ở thành phố Vân Hải.

Mạnh mẽ rút lui, không được.

Tăng thêm nguồn tài chính vào, tìm đường chết.

Cái người trẻ tuổi này tàn nhẫn ở chỗ, hắn đem tất cả nguồn vốn đầu tư của tập đoàn Thất Phong ở thành phố Vân Hải biến thành tình trạng đất cằn thiếu mưa cần được tiếp viện, sau đó làm ra vòng xoáy thôn phệ tất cả sự hỗ trợ nào tiến đến.

Dư Thất Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng, cứ như vậy nhìn chăm chú không rời mắt, tựa hồ như muốn nhìn thấu cái người trẻ tuổi này, đến tột cùng là quái vật gì chuyển thế

Trọn vẹn năm phút đồng hồ, ánh mắt của Dư Thất Phong đều không có dịch chuyển khỏi người của Bạch Tiểu Thăng.

Không riêng gì hắn ngay cả Tống Triệt, Dư Trung Thiên và Tống Dao cũng thế.

Mấy người Vi Đại Sơn bên kia, cũng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng. Khi bọn hắn biết được cái người trẻ tuổi này đúng là người khiến cho bọn hắn hãm sâu vào vũng bùn hiện tại bất lực thoát thân thì bên trong ánh mắt của bọn hắn tràn đầy kính sợ, còn có hoảng sợ.

Đây là nhân vật tồn tại khủng bố như thế nào, tâm trí giống như yêu quái, mới có thể có mưu đồ đáng sợ như vậy.

Mấy người Hàn Đống đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cũng là nhìn vào hắn, bên trong ánh mắt ngoài kính sợ còn lộ ra sự tự hào.

Toàn bộ nhà ăn của khách sạn bỗng dưng trở nên im ắng.

Những người phục vụ nhìn họ một cách kì lạ, giống như những người bị đóng băng đứng im không nhúc nhích.

Chỉ có một người thanh niên trẻ tuổi, vẫn giữ được vẻ thong dong bình tĩnh, phối hợp cầm lấy chén trà, chậm rãi đưa lên nhấp một ngụm.

Rốt cục, Bạch Tiểu Thăng cũng mở miệng.

- Dư Tiên Sinh mời tôi tới dùng cơm, tôi rất cảm tạ. Kỳ thực chính là tôi đến để nói chuyện, nhưng thật khéo léo, cũng là đến tìm Dư Tiên Sinh để nói chuyện hợp tác.

- Chỉ cần tập đoàn Thất Phong đem cổ phần ở thành phố Vân Hải này, đem năm mươi phần trăm giao cho Hội Liên Hiệp Các Công Ty Vân Hải, chúng ta liền có thể đàm phán nói chuyện hợp tác. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ thanh toán số lượng tài chính nhất định. . . Chỉ có điều, giá cả có thể không cao bằng thời điểm các vị thu mua. Dù sao, hiện tại những cửa hàng này cũng đang ở trong khốn cảnh, những cổ phần kia cũng đang trên đà giảm lớn.

- Còn có vài điều kiện trong mấy hạng mục nho nhỏ, những điều kiện này cũng chỉ vì tự vệ nha. Dù sao cùng với con cá mập lớn như tập đoàn Thất Phong các vị hợp tác, chúng tôi cũng cần có chút phòng bị. Chuyện này cũng coi như hợp tình hợp lý a?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bạch Tiểu Thăng nói đến những cái điều kiện kia phi thường hà khắc.

Kỳ thực không cần nói ra nhiều điều kiện, chỉ bản thân Bạch Tiểu Thăng thôi cũng là người quá thú vị.

Da mặt Tống Triệt run rẩy, thân thể mập mạp như bị động kinh co giật liên tục, ở ngực liên tục phập phồng tựa hồ như muốn nổ tung.

Sắc mặt của Dư Thất Phong từ trắng bệch chuyển sang tái nhợt.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, cậu thật muốn dồn chúng tôi vào con đường cùng sao?

Ánh mắt Dư Thất Phong nghiêm nghị, cắn răng nói.

- Những điều kiện này, tôi không chấp nhận. Điều này khiến cho tập đoàn Thất Phong chúng tôi nguyên khí đại thương, phải mất không biết mấy năm mới hồi phục lại được.

- Nếu ngài đã nói như vậy, những gì chúng ta đã trao đổi hôm nay, xem như không đạt thành quyết định chung. Tôi xem, bữa tiệc này cũng nên dừng ở đây đi.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng tiếc nuối thở dài một tiếng, để tách trà xuống nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng đứng lên, gọi mấy người Hàn Đống.

- Chúng ta đi thôi.

- Chờ một chút.

Dư Thất Phong bỗng nhiên nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hắn.

- Hà tất phải ép người khác đến tuyệt lộ. Con đường thương nghiệp vô thường, đây chính là ngươi nói! Nếu tập đoàn Thất Phong của tôi bị bức ép đến mức đường cùng, chưa hẳn không thể trở mình. Đến lúc đó, chính là không chết không ngừng.

Sắc mặt Dư Thất Phong âm trầm, cắn răng nói từng chữ một.

Dư Thất Phong khàn cả giọng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn hắn.

- Muốn hù dọa ai đây? Ông cảm thấy có cơ hội đó hay không, Dư chủ tịch HĐQT.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nở nụ cười.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đi ra ngoài, mấy người Hàn Đống đã sớm đứng dậy, theo thứ tự đi ở phía sau, bọn hắn đều dúng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm người Dư Thất Phong.

Đi được khoản mấy bước, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên trở về, trên mặt mang theo một nụ cười xấu xa đi thẳng về hướng Tống Triệt.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Bạch Tiểu Thăng đã ghé bên tai của Tống Triệt nói thầm mấy câu, tên mập mạp này mới đầu có chút kháng cự, nhưng nghe xong lại sững sờ, đồng tử rõ ràng co rụt lại.

Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ bả vai Tống Triệt, cười nhẹ nhàng nhìn Dư Thất Phong một chút, lại lần nữa rời đi.

Một màn này, đừng nói mấy người Dư Thất Phong xem không hiểu gì, mà ngay cả mấy người Hàn Đống bên kia cũng sững sờ nhìn một màn này không hiểu chuyện gì.

Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không có khả năng nhận biết Tống Triệt, lần gặp mặt này là lần đầu tiên không thể nghi ngờ.

Hơn nữa cái tên Tống Triệt kia là một kẻ đầu cơ, nhìn thô lỗ nhưng vô cùng ngạo mạn.

Bạch Tiểu Thăng có thể có lời gì muốn nói với hắn chứ. Còn nói bí mật như thế.

Bất quá khi có mặt người ngoài ở đây, mấy người Hàn Đống cũng ráng kiềm chế sự hiếu kỳ nên không hỏi.

Ở trong nhà ăn, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang dẫn người rời đi.

- Hắn cùng anh nói cái gì?

Dư Thất Phong nhịn không được nhíu mày hỏi Tống Triệt.

Tống Triệt sững sờ há to miệng, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Dư Thất Phong, cuối cùng nói ra miệng lại là ba chữ: Không có gì.

Sau đó, Dư Thất Phong cho dù có hỏi như thế nào đều không dò ra nguyên cớ.

- Về công ty.

Dư Thất Phong hất tờ khăn ăn lên, không tiếp tục hỏi nữa, đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.

Tập đoàn Thất Phong cần tranh thủ thời gian đối phó với hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

Ra khỏi nhà hàng, vừa lên xe, Bạch Tiểu Thăng ngay lập tức nhận được muôn vàn câu hỏi truy vấn từ mấy người Lâm Kha.

- Anh đến cuối cùng là nói cái gì với tên mập mạp kia?

Bạch Tiểu Thăng cười không nói, chỉ phun ra một câu.

- Thiên cơ bất khả tiết lộ.

Có điều vừa nói xong, Bạch Tiểu Thăng lại nhìn Lâm Kha cười nói.

- Ngày mốt anh sẽ rời khỏi thành phố Vân Hải.

- Cái gì!

Lâm Kha lấy làm kinh hãi.

Ngay cả mấy người Hàn Đống nghe được cũng sững sờ.

- Tôi đã báo cáo cho Hạ lão rồi, Hạ lão sẽ cho người đến thành phố Vân Hải tổ chức công tác. Về sau, đừng nói tập đoàn Thất Phong, mà ngay cả công ty mạnh hơn muốn đến đối phó với chúng ta đều khó có khả năng.

Bạch Tiểu Thăng cười trấn an Hàn Đống.

- Hơn nữa, Hạ lão nói, ở địa bàn chính của Tập đoàn Thất Phong, mấy công ty thực thuộc tập đoàn cũng đã làm tốt chuẩn bị, muốn thu thập bọn hắn một phen.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp.

- Lần này, bọn hắn không chết cũng tàn phế.

- Ý tứ của Hạ lão chính là dám xuất thủ với công ty tập đoàn của ta, ta muốn cho bọn hắn biết rõ lợi hại, không phải ai cũng dễ dàng chọc được.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện một phen để cho mọi người trong xe trở nên phấn chấn.

Uy danh của tập đoàn không thể đem ra lừa gạt được.

Sau đó một tháng, trở lại tổng bộ của tập đoàn Dư Thất Phong sẽ phát hiện, tập đoàn Thất Phong gặp phải khốn cảnh so với lúc ở thành phố Vân Hải càng sâu hơn.

Mấy Công ty lớn của tập đoàn Chấn Bắc đồng thời phát lực đối với tập đoàn Thất Phong vây công.

Rất lâu sau đó, chờ đến khi tập đoàn Thất Phong ứng đối xong tất cả phiền phức, sợ rằng tập đoàn Thất Phong cũng trở nên uể oải suy sụp.

Bất quá, chuyện kia còn không tính là khủng bố.

Càng đáng sợ chính là vào một ngày nào đó ở một tháng sau, tập đoàn Thất Phong bỗng nhiên tổ chức một lần hội nghị, chưa tới thời điểm liền thông báo tổ chức Đại Hội Cổ Đông.

Tống Triệt chủ trì.

Trong hội nghị, bãi miễn chức vụ chủ tịch HĐQT của Dư Thất Phong.

Trải qua một thời gian, cái này tin tức rất lâu sau khi mấy người Bạch Tiểu Thăng rời đi mới tới được tay Hàn Đống và truyền ra rộng rãi.

Hắn lúc ấy trở lại cùng với cái tên mập mạp Tống Triệt kia nói chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng nói cho Tống Triệt biết rằng hắn phát hiện Dư Thất Phong ở trong quyền vận hành cổ đông có làm một chút "động tác nhỏ".

- Dư Thất Phong chính là muốn dùng những biện pháp này, đem Tống gia của ngươi đuổi ra khỏi tập đoàn, cẩn thận nha.

Đây đúng là câu nói sau cùng mà Tống Triệt nghe được.

Tên mập mạp Tống Triệt này không có đủ năng lực, mà còn ngu xuẩn. Nhưng mà ngươi không thể bởi vì hắn ngu xuẩn, mà cảm thấy hắn dễ bị lừa gạt.

Muốn động đến tiền của hắn ?

Hắn so với con khỉ còn tinh ranh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận