Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 967: Tâm cơ của Trương Thiên Tắc



Trả lời cho câu hỏi của Bạch Tiểu Thăng về “người hòa giải” mà Trương Thiên Tắc muốn đi đón lúc nãy, ngược lại Trương Thiên Tắc không hề giấu diếm.

- Đó là một người bạn ở trong giới kinh doanh của cha tôi giới thiệu, tôi cũng chỉ gặp qua một lần, là một người trung niên tầm năm mươi tuổi.

Vẻ mặt của Trương Thiên Tắc lúc nói đến người kia dường như có chút kính nể.

- Tôi nghe nói, hắn là một vị sự vụ quan trong tổng bộ ở khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Trương Thiên Tắc đọc ba chữ “sự vụ quan” rất nặng.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng hơi động, có điều cũng không tỏ ra kinh ngạc quá mức.

Dù sao thì Lâm Hải cũng là vị trí đặt tổng bộ, số lượng sự vụ quan lên đến hàng trăm người, tần suất xuất hiện ở thành phố này tuyệt đối phải cao hơn chỗ khác nhiều.

Chỉ là không biết mình và vị sự vụ quan này có quen nhau hay không.

Nghĩ lại trong những sự vụ quan mà Bạch Tiểu Thăng quen thuộc, thì chỉ có đương nhiệm sự vụ quan Vương Tân Thành đã từng là trợ lý của đại sự vụ quan Lý Hạo Phong là có tuổi tác phù hợp với lời nói của Trương Thiên Tắc.

Không phải là hắn chứ? Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng.

- Cơ cấu tổ chức của tập đoàn Chấn Bắc này thật sự rất lợi hại. Đã có người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực phụ trách quản hạt thực tế của các công ty trong một tỉnh, lại có sự vụ quan có chức trách giám sát. Tôi nghe nói sự vụ quan này có thể là không bình thường, có thể giám sát ngay cả người phụ trách sản nghiệp của tỉnh!

Trương Thiên Tắc lại nói lẩm bẩm.

Nhắc đến sự vụ quan, trong con ngươi của Trương Thiên Tắc lại tỏa sáng.

Tập đoàn của nhà họ Trương bọn họ không tính là nhỏ, nhưng ở trong mắt người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của người ta cũng chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, người ta thật sự muốn đối phó bọn họ, nếu một công ty không được vậy thì kéo tám nhà mười nhà, thậm chí nhiều hơn, những công ty kia ra tay từ mọi mặt, ngăn chặn các kiểu.

Không cần nói tập đoàn Thanh Bắc của bọn họ, cho dù là tập đoàn to lớn hơn cũng khó mà chống lại được!

Sự vụ quan là đồng cấp với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, lại còn có thể giám sát đồng cấp, như vậy cũng thật là vô cùng mạnh mẽ!

- Nhà họ Trương các cậu đã có thể tìm được sự vụ quan đứng ra làm người hòa giải rồi, tại sao còn muốn cầu viện chúng tôi?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên hỏi.

Trương Thiên Tắc cười hì hì nói.

- Đây không phải vừa đúng lúc sao, còn nữa, tôi với Bạch tiên sinh cũng coi như là có một chút liên hệ sâu xa. Nếu như Bạch tiên sinh có thể giúp đỡ thì chuyện này không phải càng ổn thỏa sao.

Đối với cách nói này của Trương Thiên Tắc, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười một tiếng.

Khóe miệng của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng hơi cong lên.

Một năm nay bọn hắn không phải lịch luyện suông, cân nhắc hơn nhiều đối với lòng người, tự nhiên đoán được suy nghĩ của người khác rất dễ dàng.

Trong một năm đã qua, bọn họ đối mặt đều là những tên “cáo già” thật sự. Trương Thiên Tắc so sánh với bọn họ chỉ như trẻ con non nớt.

Trước mắt rõ ràng là Trương Thiên Tắc đang tính toán trong lòng, mượn cơ hội cầu cạnh sự giúp đỡ của Bạch Tiểu Thăng.

Trong mắt Trương Thiên Tắc, Bạch Tiểu Thăng là tồn tại có thể chen miệng vào nói chuyện cùng tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc là Hạ Hầu Khải tiên sinh.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng có tham dự trong đó, không cần nói cũng biết có bao nhiêu chỗ tốt đối với nhà họ Trương của bọn hắn.

Đừng nhìn một năm trước, Trương Hách Nhiên của nhà họ Trương có thể mặt dày mày dạn đi “chắn” đường thỉnh cầu Hạ Hầu Khải, nhưng mà năm nay đều không có thành công nổi một lần, lại còn đang ở trong “mặt trận đối lập” với tập đoàn Chấn Bắc. Nhà họ Trương đang đi trên băng mỏng.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể giúp nhà họ Trương gặp trực tiếp rồi truyền đạt nguyện vọng cho Hạ Hầu Khải “nghe trực tiếp”, mâu thuẫn với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực kia sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay!

Nhà họ Trương cũng sẽ lấy cớ cảm tạ Bạch Tiểu Thăng để rút ngắn quan hệ, xem như giao thiệp được với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng không thể giúp đỡ được việc này, chỉ bằng Bạch Tiểu Thăng có thể nói chuyện cùng Hạ Hầu Khải, coi như hai bên cũng có một điểm liên hệ đó cũng là đem lại rất nhiều chỗ tốt.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Con người ai rồi cũng trưởng thành.

Trương Thiên Tắc này gần như là đã bước vào nắm vững nền tảng sơ cấp.

- Bạch tiên sinh, ngài có biết vị sự vụ quan này không?

Trương Thiên Tắc cười thuận miệng nói.

- Biết đâu, đây cũng là người quen của ngài.

Cái tên này nói quanh co lòng vòng để dò xét mình đây mà, muốn nói bóng nói gió thân phận thật của mình.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Trương Thiên Tắc tự cho là che giấu để tính kế, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thăng bọn hắn quả thực là dễ dàng nhìn thấu.

- Cậu nói một chút, có lẽ tôi thật sự quen đó.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, nói.

Hắn cũng có hứng thú đối với thân phận của vị sự vụ quan kia một chút.

- Vị sự vụ quan kia họ Triệu, tên là Triệu Bắc Thanh!

Giọng nói của Trương Thiên Tắc có chút kinh sợ.

Triệu Bắc Thanh?

Bạch Tiểu Thăng nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

- Không biết.

Sự vụ quan của Bộ sự vụ tính ra hàng trăm người, hắn làm sao có thể biết hết.

- Tôi không gạt cậu, tôi đúng là nhân viên của tập đoàn Chấn Bắc, cũng đảm nhiệm chức vụ ở tổng bộ. Nhưng mà sự vụ quan cũng là tồn tại thật sự rất cao, lại rất bận, tôi lại đi công tác nên không phải ai cũng gặp được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau nở nụ cười khó hiểu.

Người biết rõ thân phận của Bạch Tiểu Thăng tự nhiên rõ ràng là Bạch Tiểu Thăng đang trêu đùa người khác đây mà.

Trước mắt chỉ dựa vào “hung danh” của Bạch Tiểu Thăng thôi, sự vụ quan nhìn thấy hắn đều sợ hãi trong lòng.

Bọn hắn sao gánh nổi tên tuổi “tồn tại chí cao” ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng nói cũng đúng với tình hình thực tế.

Hắn luôn luôn ở bên ngoài nên thật sự không có gặp nhiều sự vụ quan.

Bên trong những sự vụ quan cũng có mặt mũi thật sự hơi trẻ.

Lần này Bạch Tiểu Thăng trở lại sau thời gian một năm, đám người chỉ từng gặp mặt có một lần năm đó sợ là lần này gặp cũng không nhớ rõ dáng dấp của hắn.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng còn đánh cược với hai người Lâm Vi Vi là, nếu bọn hắn đến tổng bộ đứng trước mặt người khác, đoán là ngoại trừ mấy người quen như Phùng Ly và Vương Tân Thành ra, nếu bọn họ không giới thiệu cho người khác thì người ta cũng không nhận ra.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng thật sự đã có dự định --

Trước tiên bọn họ không bại lộ thân phận mà cứ tụ tập cùng những sự vụ quan và trợ lý sự vụ quan để nghe một chút xem những người kia nói chuyện về mình ra làm sao…

Hành động này quả thực rất thú vị.

- Như vậy hả.

Trương Thiên Tắc nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, trong ánh mắt có ẩn hiện sự thất vọng một chút.

Xem ra ở trong mắt của những người ngoài như Trương Thiên Tắc thì có quen biết sự vụ quan hay không đó là tượng trưng cho một loại thân phận.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng có thể nói chuyện cùng với Hạ Hầu Khải, nhưng không có nghĩa là địa vị của hắn rất cao.

Làm một cái so sánh, một chủ tịch Hội đồng quản trị của một công ty lớn không chỉ có thể nói chuyện cùng phó tổng của nhà mình, mà còn xem trọng quản lý hoặc là điềm đạm giao lưu với nhân viên. Vậy cũng không có nghĩa là quản lý kia và nhân viên có thân phận cao bao nhiêu.

Bạch Tiểu Thăng thấy vẻ mặt của Trương Thiên Tắc có biến đổi một chút thì chỉ cười chứ không nói gì.

Sau đó trong xe có chút trầm tĩnh.

Có điều Trương Thiên Tắc điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, trên mặt vẫn treo lên nụ cười như cũ.

- Mấy người các ngài muốn đi chỗ nào đây, cũng không phải tổng bộ chứ.

- Tôi đi gặp một người bạn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Nơi ngài muốn đi …

Trương Thiên Tắc suy nghĩ một chút, kinh ngạc nói.

- Hình như nơi đó có một công ty mới lên cấp công ty lớn, nghe người ta nói rằng các phương tiện truyền thông nước ngoài đã thực hiện rất nhiều bản tin. Một vài tháng trước, thực hiện đổi tên mới, các nhà lãnh đạo thành phố cũng đã đến thăm, tên nó là gì nhỉ à là ...

- Tôn Bạch Trí Thắng!

Trương Thiên Tắc chép miệng tán dương liên tục.

- Tổng giám đốc của bọn họ rất đáng gờm, có người nói hắn trước kia ở bên Châu u rất nổi tiếng, tên là Ron!

Nghe nói đến cái tên Ron, ba người Bạch Tiểu Thăng đều sững sờ.

Hả? Đổi tên công ty rồi?

Cái tên Ron mập mạp chết bầm cũng không có nói gì, chẳng lẽ là muốn cho bọn hắn một tin vui bất ngờ?

Còn có…

Tên là “Tôn Bạch Trí Thắng”?

Tên này nghĩa là gì!

Bạch Tiểu Thăng ngưng thở một chút.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngẩn người, Đúng là có hiểu một chút đối với cái tên này, lập tức không nhịn cười được.

Ron thật “có lòng” nhé!

- Tôi nghe nói cái ông Ron tiên sinh cũng chỉ là đi làm thuê thôi.

Trương Thiên Tắc đang chăm chú lái xe không có phát hiện ra biểu tình của ba người kia hơi kì lạ, mà cứ vừa lái xe vừa cảm thán.

- Mấy người các ngài có thể không biết, công ty kia lợi hại như thế nào!

- Thiếu đổng của tập đoàn Lục Vân đi đến! Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty đa quốc gia cũng đi đến!

- Thậm chí có nghe đồn là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa Hạ Hầu Khải của tập đoàn Chấn Bắc các ngài cũng đã đi đến đó!

- Chà chà, thật không biết rõ ông chủ đứng sau lưng của hắn là tồn tại bậc nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận