Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 969: Chúng ta là bạn bè!



Lâm Vi Vi lấy điện thoại di động của mình đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lên màn hình, bên trên có một tin nhắn mới được gửi đến, nhấn vào tin nhắn, người gửi tin nhắn đến là Trương Thiên Tắc.

Nội dung chỉ có mấy câu ——

- Tiểu Thăng tiên sinh, tôi cũng vừa nhận được tin tức ——

- Hôm thứ năm, khoảng mười một giờ sáng, tại cao ốc Thanh Bắc của tập đoàn chúng tôi, cha của tôi có mời sự vụ quan của quý công ty là Triệu Bắc Thanh tiên sinh đến để hai bên bàn bạc công việc.

- Đến lúc đó, người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực là Lục Tri Tâm tiên sinh cũng tới.

- Còn có một vài nhân vật nổi tiếng không thuộc công ty, cũng sẽ tham gia.

- Tôi cũng mong ngài có thể tham gia bữa tiệc, không biết ngài có thời gian hay không.

Đây là một lời mời đến từ Trương Thiên Tắc ?

Thú vị !

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn lại thêm một lần, nhếch miệng cười, đưa điện thoại di động cho Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh đọc tin nhắn rồi cười một tiếng,

- Sợ không phải là vừa lấy được tin tức, chỉ là hắn mới gửi cho chúng ta. Vị Trương thiếu đổng này, nói không chừng khi phát lương cũng rất tiếc tiền đây.

- Lần này muốn điều đình, hẳn là hắn phải tự mình làm, là một việc hết sức bí mật, hắn lại nói cho chúng ta biết kỹ càng thời gian, địa điểm và những người sẽ tham gia.

Lâm Vi Vi nói,

- Nhìn thì có vẻ rất thành ý! Nhưng mà, tôi cảm thấy, cũng có chút ý muốn nhắc nhở chúng ta, thời gian cấp bách, nhắc nhở chúng ta muốn hỗ trợ thì phải nhanh chóng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sau khi trải qua một thời gian rèn luyện, nhìn vấn đề cũng đã có phán đoán và cách nhìn của mình.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, nở một nụ cười đầy ẩn ý,

- Còn có một điều thú vị mà hai người không chú ý đến!

- Loại thương lượng này chỉ cần ba bên là được rồi, thế nhưng bọn hắn lại còn mời cả người ngoài đến tham gia, những 'Nhân vật nổi tiếng ' kia có phải hay không còn mang theo chút ý tứ khác ?

Lâm Vi Vi nói,

- Có cần thiết không? Hơn nữa, nó vẫn không hề bình thường!

- Đúng vậy ! Nếu như sự vụ quan Triệu Bắc Thanh và người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực Lục Tri Tâm không sớm biết các thông tin này, thì đến lúc đó Trương gia dám để cho những người này ra sân à, còn không khác gì trở mặt tại chỗ sao !

Lôi Nghênh nói,

- Nếu như Triệu Bắc Thanh, Lục Tri Tâm sớm biết rõ. . .

- Bọn hắn thế mà lại đồng ý !

- Còn nữa, chú ý ngữ khí trong tin nhắn, Trương Thiên Tắc đang trần thuật, nói rõ chuyện này đã thành kết cục đã định! Khẳng định là hai vị kia đã biết được!

Lâm Vi Vi cường điệu.

- Vậy thì việc này ngày càng thú vị rồi.

Lôi Nghênh sờ lên cằm.

Nghe hai người cùng nhau phân tích, Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

- Người trong cuộc thương lượng với nhau, còn để người ngoài đến xem? Họ muốn làm gì đây? Hơn nữa nhiều người như vậy, không giống chỉ là thương lượng, có chút giống như kiểm tra cùng với bàn giao hoãn họp. . . Lại hoặc là chứng kiến, giao dịch ?!

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Mặt khác, Trương Thiên Tắc là ngẫu nhiên gặp phải chúng ta nên nhất thời muốn giúp đỡ, trước mắt đưa ra lời mời này, cha của hắn có biết việc này hay không còn chưa rõ...

- Đây là do Trương Thiên Tắc tự chủ trương !

Đôi mắt Bạch Tiểu Thăng hơi chớp, đối với chuyện này lại càng thêm hứng thú.

- Trả lời hắn như thế nào bây giờ?

Lâm Vi Vi cầm lại điện thoại di động, hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Nói cho hắn biết, nếu chúng ta có thời gian thì nhất định sẽ tham gia.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cứ trả lời như vậy ?

Lâm Vi Vi khẽ giật mình.

- Cứ trả lời như thế đi !

Bạch Tiểu Thăng khẳng định.

Một bên khác, Trương Thiên Tắc cầm điện thoại di động trên tay, đang đợi bên phía Bạch Tiểu Thăng hồi âm.

Hiện tại, hắn đang ở bên ngoài văn phòng của cha hắn Trương Hách, trong một khu nghỉ ngơi.

Vị Triệu Bắc Thanh tiên sinh kia được bí mật đón đến, vừa mới tới đã cùng cha hắn thương lượng bàn bạc.

Trong phòng không hề có người thứ ba.

Thỉnh cầu trợ giúp của Bạch Tiểu Thăng, thậm chí mời hắn tham gia buổi thương lượng, cha của hắn là Trương Hách cũng không hề biết việc này.

Trương Thiên Tắc còn chưa có nói.

Chuông báo tin nhắn của điện thoại di động vang lên, Trương Thiên Tắc ngay lập tức mở ra đọc.

Nhìn thấy câu trả lời từ phía Bạch Tiểu Thăng, hắn lập tức khẽ giật mình.

- Có thời gian. . . Liền đến tham gia ? Vậy rốt cuộc, là tới hay không tới đây?

Trương Thiên Tắc nhíu mày, lầm bầm nói.

- Phù! Được rồi, vậy thì trước tiên không cần phải nói với cha việc này. Đến lúc đó nói sau cũng được, dù sao còn có người ngoài đến tham gia, mình mời bọn họ đến, cũng không có vấn đề gì chứ.

Trương Thiên Tắc nói thầm.

Hắn rất muốn thay cha hắn lo lắng công chuyện, muốn giúp Trương gia thoát khỏi khó khăn.

Trong văn phòng, Trương Hách dùng thái độ khiêm tốn nói chuyện với Triệu Bắc Thanh.

Tướng mạo của Triệu Bắc Thanh rất hiền hòa, hơn nữa nụ cười rất chân thành.

- Bắc thanh tiên sinh, những người trên bản danh sách mà ngài cho tôi đều là lãnh đạo của một nhà công ty lớn, thực lực hùng hậu. Nhưng mà, đều không phải là công ty thuộc tập đoàn của ngài. Bọn họ đến tham gia có ổn hay không?

Trương Hách cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Triệu Bắc Thanh cười một tiếng,

- Ông không cần lo lắng việc này, bọn họ đều là bạn bè của tôi.

- Chuyện này, tuy nói tôi cùng vị đến từ Hà Tây kia đều đảm nhiệm chức vụ cao trong một tập đoàn, nhưng tôi đã tự mình ra mặt thương lượng cho ông, mà hắn đã chấp nhận, lại không phải công việc thì mời mấy người bạn đến có sao đâu.

- Huống hồ, nếu là công việc quan trọng thì ba chúng ta có thể bàn bạc riêng.

Trương Hách gật đầu.

Chuyện đã đến mức này, cầu người ta giúp đỡ thì họ nói gì cũng đành nghe theo thôi.

- Huống hồ bảng danh sách này, ông cũng đã cho Lục Tri Tâm tiên sinh nhìn qua chứ. Hắn chỉ gạch tên vài người còn lại là đều đồng ý, thế thì ông còn lo lắng gì nữa.

Triệu Bắc Thanh nói.

- Đúng vậy.

Trương Hách cười một tiếng.

- Nhưng mà, Trương tổng này.

Triệu Bắc Thanh chậm rãi nói,

- Tôi đến thương lượng thay ông xem như hai ta kết giao bạn bè, tôi cùng Lục Tri Tâm này cũng có thể tính là bạn bè. Nhưng mà trên phương diện làm ăn, trên mặt nói tình nghĩa, đã đủ chưa?

Triệu Bắc Thanh có ý riêng !

Đôi mắt Trương Hách hơi co lại, sau đó cười.

- Đúng đúng, chỗ tốt của ngài, còn có vị Lục Tri Tâm tiên sinh kia nữa, tôi cũng sẽ không quên. Sau đó tôi sẽ đưa đến, chuyện này tôi sẽ làm thỏa đáng, sẽ không để hai vị có nguy hiểm.

Trương Hách rất biết điều về chuyện này.

Trên thế giớii này, không có cái gì là bữa trưa miễn phí cả.

Trương Hách lăn lộn trong thương đạo hai mươi năm, cũng không phải là công toi.

Đạo lý này hắn hiểu !

Triệu Bắc Thanh có thể tới thương lượng, Lục Tri Tâm chấp nhận tự mình đến, là vì cái gì? Còn không phải vì một chữ "Lợi"!

Trương Hách đã chuẩn bị một tòa biệt thự và rất nhiều cổ phần của một công ty bên ngoài, muốn tặng cho hai vị này để cầu dàn xếp ổn thỏa, đồng thời kết giao một lần duyên phận.

Những thứ phải bỏ ra này mặc dù làm hắn xót xa, nhưng vẫn thua xa tính mạng của người nhà Trương gia, nếu không làm thì sẽ bị vòng xoáy vô tận của Lục Chi Lâm hút đến chết mới thôi.

- Chỗ tốt ? Chỗ tốt gì !

Triệu Bắc Thanh liền nhíu mày, giọng nói cứng rắn mà lành lạnh,

- Trương tổng, tôi có thể nói cho ông. Nếu là ông đưa cho tôi, đưa cho Lục Tri Tâm tiền tài, lợi ích, thì tính chất của chuyện này sẽ thay đổi ! Tôi cũng không thể phạm sai lầm, tôi sẽ lập tức rút lui khỏi việc này !

Không ngờ khi Triệu Bắc Thanh nghe được Trương Hách nói như thế liền lập tức trở mặt !

Trương Hách vạn lần không nghĩ tới nên lập tức sững sờ.

Vị Triệu Bắc Thanh tiên sinh này, khó có thể tin được là làm việc không cần lợi ích ?

Trương Hách không thể tin được từ lúc trào đời đến nay, có thể gặp được một vị thánh nhân như vậy!

Nhưng mà Triệu Bắc Thanh đã nói như thế, tối thiểu ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra tin tưởng.

Trương Hách vội vàng xin lỗi,

- Đúng đúng, chuyện này là do tôi hồ đồ. Ngài là sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc, tất nhiên phải công chính rõ ràng, sẽ không giống người thường như chúng tôi, luôn nói về lợi ích tiền bạc !

Trương Hách liên tục xin lỗi, sắc mặt Triệu Bắc Thanh mới hòa hoãn một chút.

- Tôi không có yêu thích khác, liền ưa thích kết giao bạn bè.

- Ông nhìn tôi, nay năm đều hơn năm mươi, sắp về hưu nên không cần thiết phải thăng tiến trong công việc nữa, mà cũng không cần phải làm nô lệ của đồng tiền.

- Tôi tới giúp ông là vì tìm một người bạn, tôi gọi những công ty kia đến cũng là vì mọi người có thể trở thành bạn bè. Ông cũng không nên hiểu sai ý tôi.

Triệu Bắc Thanh thật sự biểu hiện công chính vô tư.

Trương Hách một mặt phụ họa, nhưng một mặt trong lòng vẫn kinh nghi.

Tên này muốn cái lợi ích gì thì hắn ngược lại là yên tâm, càng "Vô tư" như vậy thì lại càng nguy hiểm!

Trương Hách đoán mãi không ra!

- Nhưng mà, tôi cũng có chút chuyện muốn trò chuyện với Trương tổng ông!

Triệu Bắc Thanh mỉm cười, lời nói hơi đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận