Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 972:Ông chú chán nản



Bạch Tiểu Thăng đã gặp qua không ít người chủ động nhận là tài xế xe đen, nhưng ông chú này đúng là có chút thú vị.

Hắn giải thích trước, khoảng cách ngắn thì có thể nhưng đường dài thì không được, vì hắn còn có việc.

- Nếu chú có việc thì cần gì phải lôi kéo.

Lôi Nghênh hiểu kỳ hỏi.

Vẻ mặt ông chú có mấy phần cay đắng.

- Tôi cũng vì nuôi gia đình.

Ba người Bạch Tểu Thăng nhìn nhau.

- Chú à, biển số xe của chú có thật hay không?

Lâm Vi Vi cười hỏi.

Biển số xe kia mang theo một chuỗi con số may mắn, nếu bán đấu giá có thể cầm đến mấy trăm ngàn hoặc hơn một triệu.

Nuôi gia đình?

Dư sức

- Là thật.

Ông chú kia liếc mắt một cái, cực kì khẳng định nói.

Trong ánh mắt của hắn mơ hồ có một vệt hồi ức.

Kỳ thật, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng tin đó là sự thật.

Nếu như giả, vừa lên đường trong thành phố nhất định sẽ bị cảnh sát giao thông ngăn cản. Bởi nó quá chói mắt, người bình thường làm giả nhất định sẽ không ngốc nghếch, quá khuếch đại như vậy.

- Chú không thử suy nghĩ đổi biển số xe sao? Coi như bán lại, làm một cái biển số xe phổ thông. Tiền còn lại nuôi gia đình cũng dư sức.

Lâm Vi Vi nói ra nghi hoặc của bản thân.

- Không thể bán.

Giọng điệu của ông chú kia cực kì khẳng định.

- Coi như tôi chạy xe đen, kéo hàng cho người ta thì cũng không bán tấm biển kia.

- Đó là suy nghĩ của tôi.

Giọng nói của ông chú quả quyết, không mảy may do dự.

Bạch Tiểu Thăng nhìn vị ông chú này, nghe hắn nói liền gật gật đầu.

- Được, chúng tôi ngồi xe của chú.

- Thật sự? Chuyện này, vậy cảm ơn cậu, người anh em.

Ông chú nghe như vậy thì cực kỳ mừng rỡ, xoa xoa tay.

Trên mặt hắn tràn ra loại biểu tình cảm tạ, tuyệt đối là suy nghĩ thật lòng.

Nụ cười kia là của một người đang chán nản thì tìm được một cơ hội, từ tâm mà phát ra.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nở nụ cười.

Trong lòng của họ hoặc ít hoặc nhiều cũng đều bị xúc động.

Ba người cũng từng trải qua chán nản, biết rõ cuộc sống sinh hoạt cũng không dễ dàng.

Dù cho bọn họ không còn phải vì tiền mà buồn phiền, địa vị được tôn sùng, nhưng trong cuộc sống phải luôn lục đục đấu đá cùng tính toán nhau. Tấm lòng chân thành, ngay thẳng vẫn chôn dấu trong đáy lòng bọn hắn.

Đó là thứ quý giá nhất cuộc sống.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn quyết định sẽ cho ông chú này thêm tiền.

Chuẩn bị đi, ông chú kia lại có chút do dự, không tiện, lo âu nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi cười làm lành.

- Người anh em này, trước tiên tôi cần nói rõ cho cậu, tôi thực sự có việc. Một lúc nữa, nếu có điện thoại gọi đến, tôi sẽ thả các cậu ở đoạn đường có thể dễ dàng đón xe, được không. Đoạn đường này, tôi chỉ lấy của các cậu một nửa tiền. Cậu xem, có thể hay không…

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không có khả năng đáp ứng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười một tiếng.

- Đi.

Ông chú rất cao hứng, tranh thủ thời gian đi qua, trước tiên kéo ghế cửa xe phía sau cho ba người Bạch Tiểu Thăng, lúc này lại chạy qua chỗ ngồi lái xe.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng đi đến.

Lôi Nghênh theo thường lệ muốn ngồi ghế phụ của xe thì bị bạch Tiểu Thăng ngăn lại.

- Hiện tại để tôi ngồi ghế phụ xe đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lôi Nghênh không kiên trì, đi đến chỗ ngồi phía sau.

Bên ngoài chiếc xe này rất cũ, không gian bên trong cũng khá chật nhưng rất sạch sẽ. Bình thường, người hút thuốc bên trong sẽ để lại chút dấu vết nhưng trong chiếc xe này tuyệt đối là sạch sẽ, thậm chí một chút mùi khói thuốc cũng không có.

Biển số xe cùng sự sạch sẽ trong xe là sự tôn nghiêm cuối cùng của ông chú này.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Lên xe, Bạch Tiểu Thăng báo địa điểm thì ông chú liền khởi động xe chở bọn họ đi.

- Chú à, trước đây chú làm gì?

Bạch Tiểu Thăng vô tình hay cố ý hỏi.

- Trước đây, tôi cũng có một công ty của chính mình, quy mô cũng gọi là tạm được.

Đại thúc nở nụ cười tự giễu, trong nụ cười có vài phần cay đắng.

- Vậy làm sao…

Bạch Tiểu Thăng hỏi dò xét.

- Một lời khó nói hết.

Ông chú thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài nhẹ nhàng như không, không phải người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời sẽ không phát ra được.

- Thương trường hiểm ác, lòng người khó dò.

- Hai chữ “bạn bè” không thể dễ dàng tin tưởng trong giới kinh doanh này.

- Hơn nữa, vĩnh viễn không nên tin. Một người không quen không biết, cái gì cũng không muốn lại chủ động giúp đỡ bạn bè của mình, khi quay đầu lại sẽ phát hiện, hắn không cần tiền tài mà cần người thân của cậu.

Ông chú lầm bầm, hai tay nắm chặt tay lái, mu bàn tay đã nổi ra gân xanh.

Có điều sau đó, hắn lại cười khổ.

- Có điều, không tin thì làm sao, đề phòng thì làm sao.

- Mọi chuyện xảy ra đến một mức nào đó thì cậu không thể khống chế được vì khi đó cậu đã rơi vào cái bẫy mà đối phương đào.

- Không khuất phục chính là chết.

- Khuất phục thì tạm thời sẽ không chết được.

- Thế nhưng, cậu sẽ phát hiện, những tính kế sau đó sẽ vây lấy cậu như ruồi bâu mật.

- Tôi không được, người thân không được, tính toán không được. Phát hiện rồi đề phóng cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh.

Ông chú này tựa hồ đang mở máy hát, nói mê như thể rơi vào trong sương mù.

Dứt lời, hắn nở nụ cười tự giễu.

- Cậu xem, tôi lại không kìm lòng được nói như như vậy, thật xin lỗi, chắc là các cậu cũng không thích nghe.

Ông chú lầm bầm, đồng thời liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn ngạc nhiên phát hiện ra người trẻ tuổi kia lại nghe rất cẩn thận, chăm chú, không có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.

Xuyên qua kính chiếu hậu, ông chú này lại phát hiện, một nam một nữ ngồi sau cũng đang nghe rất chăm chú, khẽ gật đầu, không hề có một chút phiền chán.

Ba người trẻ tuổi này đều không tầm thường.

Chỉ bằng chuyện này, ông chú đã coi trọng đám người Bạch Tiểu Thăng thêm mấy phần.

- Nhìn ra được, chú đã trải qua một chút chuyện, một ít đả kích nhưng vẫn giữ cho mình tôn nghiêm cuối cùng. Tôi nghĩ, chú sẽ không bị đánh ngã, sẽ chống lại mà “đông sơn tái khởi”.

Bạch Tiểu Thăng nói với ông chú.

Ông chú này hơi kinh ngạc, trợn to mắt, tuy lái xe nhưng vẫn không ngừng nhìn kĩ Bạch Tiểu Thăng.

- Người trẻ tuổi, cậu hiểu tôi.

Ông chú nở nụ cười.

- Tiền lần này, tôi sẽ không thu của các cậu.

Ông chú hào phóng nói.

- Xem như là thời gian chúng ta quen biết.

- Như vậy không tốt cho lắm.

- Không có gì không tốt.

Ông chú không giải thích.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, nhưng cũng không kiên trì. Có điều, hắn đưa một tay qua khe hở của chỗ ngồi, hướng về phía sau.

Lâm Vi Vi hiểu ý, kín đáo đưa một ngàn tệ cho Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh trước sau nhìn rồi mỉm cười.

Bạch Tiểu Thăng cầm tiền, lặng lẽ nhét ở khe chứa đồ của cửa xe.

Ông chú kia không phát hiện ra hành động “mờ ám” của họ, nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng hai câu thì điện thoại của hắn bỗng vang lên.

Chiếc xe dừng lại ở ven đường, ông chú áy náy nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Thật xin lỗi, tôi có việc nên chỉ có thể đưa mọi người đến đây.

- Được rồi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Ông chú nhận điện thoại, bắt đầu dùng tiếng địa phương nói chuyện.

Có thể ông chú này cho rằng, đám người Bạch Tiểu Thăng không nghe hiểu tiếng địa phương, vì lẽ đó mà hắn nói không kiêng dè. Dù sao, đầu điện thoại bên kia nói vừa nhanh lại hàm hồ, là dân bản xứ nói, ngươi ở xa đều sẽ nghe không hiểu.

Tiếng địa phương của Hoa Hạ rất nhiều, mười dặm không giống âm, trăm dặm không giống phong tục, khác biệt rất lớn.

Ông chú nói chuyện được một thời gian, ánh mắt của hắn mang theo sự quật cường cùng quyết liệt, tựa hồ đang làm ra một quyết định quan trọng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe.

Bạch Tiểu Thăng đang định rời đi nhưng qua cửa xe một khắc đó.

Hắn chợt nghe thấy, ông chú dùng tiếng địa phương nói ra một cái tên.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, ánh mắt lập tức đọng lại.

Tại sao ông chú này gọi điện thoại liền nhắc đến tên người kia.

Là trùng tên sao?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hơi nghi hoặc một chút, lần thứ hai hắn nghe thấy ông chú nhắc đến cái tên đó, lần này hắn nghe rất rõ rằng,

Triệu Bắc Thanh.

Người được nhắc đến là một sự vụ quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận