Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 976: Đây là. . . kết thúc rồi?



Khi nghe được Bạch Tiểu Thăng nói muốn động thủ, người phụ nữ trong số bọn cướp nhanh chóng phân chia nhiệm vụ cho đồng bọn của mình.

Phải nói rằng cô ta làm được rất hợp lý.

Lôi Nghênh trông cường tráng nhất, có sự uy hiếp lớn nhất, cho nên sắp xếp hai người xử lý hắn.

Ngay cả như trong thời gian ngắn không hạ gục được Lôi Nghênh cũng không sao.

Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ (Trillion) Trailer

Bởi vì khi người phụ nữ phân chia nhiệm vụ đã giao cho gã cơ bắp Ngô Đông - người khỏe mạnh nhất đi đối phó với Bạch Tiểu Thăng.

Còn giao cho ông chú Lý đối phó với Lâm Vi Vi.

Hai mặt trận dựa theo thể chất hai bên có thể thấy rõ ngay được kết quả, rất nhanh sẽ có thể kết thúc.

Đến lúc đó, gã cơ bắp với ông chú Lý cùng nhau xuất thủ, còn có thể quay sang đối phó Lôi Nghênh.

- Bà chị này không đánh nhau được, nhưng bù lại tâm trí rất nhanh nhẹn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bên cạnh.

- Tôi biết, đây là chiến thuật đua ngựa của Điền Kỵ. Không phải là mạnh đấu mạnh, cứng đối cứng, mà là dùng tới con ngựa nhanh nhất đấu với con ngựa thứ hai, con ngựa thứ hai đấu với con ngựa thứ ba, nhanh chóng thắng hai trận, kết quả là chắc chắn giành chiến thắng.

Lôi Nghênh cười nói.

Qua một năm này, hắn cảm thấy bản thân không đủ tâm cơ, kinh nghiệm công việc cũng không đủ, liền dứt khoát say mê nghiên cứu mưu lược tính kế của cổ nhân, nghiên cứu bao quát rất nhiều thứ trong cả ba mươi sáu kế của Tôn Tử.

- Anh được đấy, hiện tại tâm trí của anh càng ngày càng lợi hại! Không tệ, cô ấy đúng là tính toán như vậy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Lôi Nghênh cũng nở nụ cười.

- Các anh đấy, ra tay thì ra tay, nhưng phải bảo vệ tốt cho em, em là một cô gái nhỏ bé, không thể đánh đánh giết giết được.

Lâm Vi Vi nhanh chóng nói rõ trước.

- Được, anh bảo vệ em.

Lôi Nghênh vô cùng sảng khoái nói.

Năm người bên phía ông chú đều nhìn đến mức sửng sốt.

Những người này sao lại bình tĩnh như thế.

Chẳng lẽ, không biết rõ cái gì gọi là sợ hãi sao?

Nói cách khác là không hiểu rõ tình huống hiện tại?

Trong những bọn bắt cóc, người phụ nữ xanh mặt chạy vào trong phòng, lúc đi ra lại có cầm theo mấy món ‘vũ khí’, chia cho đám người.

Gậy tròn, cán gậy đánh golf.

Gã cơ bắp Ngô Đông không có tiếp nhận những vật kia, mà móc từ trong túi ra một bộ móng vuốt hổ đeo lên.

- Lão tử ngoại trừ công việc kinh doanh ở công ty, yêu thích nhất chính là luyện tán thủ, không có thói quen dùng những vật kia, có cái này là đủ rồi!

Ngô Đông nói, trừng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói:

- Nhóc con, cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, thấy không, thứ đồ chơi này đánh lên người cậu, đủ để cái thân thể nhỏ bé kia ăn một chầu!

- Tôi đây đã tham gia qua giải thi đấu nghiệp dư môn tán thủ, đã đạt được xếp hạng, đừng bảo là cậu, gã to con bên cạnh cũng không phải là đối thủ của tôi!

Ngô Đông nói như thế, hai người đàn ông bên cạnh hắn nắm lấy gậy tròn, cán golf, đều mang ánh mắt kính sợ mà nhìn hắn.

Điều này thật sự không phải là Ngô Đông thổi phồng, coi như hắn dùng tay không, hai người cầm vũ khí cũng không phải đối thủ.

- Ngô Đông, cậu định làm gì, không thể dùng thứ kia đánh người!

Ông chú kinh hãi nói.

- Hừ! Ông chủ Lý, ông còn không phải đại ca của chúng tôi, ông định quản cả tôi sao!

Ngô Đông hừ lạnh một tiếng.

- Chàng trai trẻ, cậu vẫn là không nên động thủ với anh ta thì tốt hơn.

Ông chú nhìn thấy gã cơ bắp này không nghe lời khuyên, vội vàng nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Ngô Đông sớm đã không chờ nổi nữa, không muốn nghe ông chú nói dông dài, hung thần ác sát lao thẳng tới Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vừa di chuyển, hai người đàn ông ở phía sau hắn cũng cấp tốc lao về phía Lôi Nghênh.

Theo suy nghĩ của hai người, tuy Lôi Nghênh có cường tráng, nhưng mà tay không tấc sắt, còn bọn hắn lại cầm gậy, lần này chắc chắn sẽ chiến thắng.

- Xen vào việc của người khác đều không có kết cục tốt! Ông Lý, ông cứ đứng nhìn như vậy sao? Không muốn ra tay với cô gái kia, vậy để tôi đến!

Người phụ nữ trong đám cướp đoạt lấy cậy gậy tròn trong tay ông chú rồi cũng xông tới.

Ông chú kia chỉ biết trơ mắt nhìn toàn bộ người bên cạnh xông ra ngoài, vẻ mặt đắng chát, trong miệng chỉ lẩm bẩm một câu:

- Tại sao có thể như vậy chứ?

Mấy người bọn họ đều đã từng là những thương nhân có tên tuổi, làm sao lại trở thành hạng người thô bỉ, một lời không hợp liền động thủ.

Ông chú không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài này vừa mới trút ra xong, đôi mắt của ông chú bỗng nhiên trợn tròn.

Ngô Đông xông lên đầu tiên, đã trực tiếp bay rớt ra ngoài khoảng hai mét, hai đầu gối quỳ xuống mặt đất, trán ‘thân mật’ với sàn nhà, lưng cong lại giống như một con tôm.

Việc này, cậu ta chỉ mới đi lên được có ba giây thôi phải không?

Vậy mà kết thúc rồi?

Ánh mắt ông chú nhìn thẳng tắp.

Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Chàng trai trẻ tuổi trông như một tên thư sinh yếu ớt, đang mỉm cười buông chân xuống.

Một cước lại có thể đạp bay người?

Nhìn thấy luyện tán thủ mà bản thân xưng rằng đã luyện mười năm, từng tham gia qua giải thi đấu nghiệp dư, còn mang theo móng vuốt hổ, cứ như vậy mà bị đánh bại...

Sau khi rung động, ông chú còn yên lặng đau lòng thay cho Ngô Đông một giây.

Sau đó, âm thanh của gậy gỗ, cán golf bằng sắt rơi xuống, hấp dẫn ánh mắt ông chú nhìn sang, hai mắt ông ta co rụt lại.

Hai người đi đối phó với Lôi Nghênh xụi lơ như bùn, đang mở mắt trắng dã nằm trên sàn nhà.

Hai người cầm vũ khí trong tay đi lên, không thể chống nổi năm giây sao?

Gương mặt ông chú trở nên trắng bệch.

Người phụ nữ cầm theo gậy tròn trong tay, đi thẳng đến chỗ Lâm Vi Vi tự nhiên nhìn thấy cảnh này, liền đứng im lại, không dám tiến lên phía trước một bước.

Ngăn cản ở trước mặt cô ta, chính là người đàn ông đã quật ngã hai người đàn ông cao lớn - Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt kia khiến cho cô ta có loại cảm giác lạnh lẽo, hung ác từ đầu đến chân.

Lôi Nghênh đi tới, người phụ nữ kia lập tức run lẩy bẩy, trong đôi mắt đều là sự hoảng sợ.

Cô ta tận mắt nhìn thấy, người đàn ông này đánh hai người kia, chỉ nhẹ nhàng chặt tay vào cổ đối phương liền khiến cho họ hôn mê.

Ở trước mặt người đàn ông cao lớn này, bọn hắn yếu đuối như trẻ con.

- Bạo lực, không phải là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.

Lôi Nghênh nghiêm túc giảng một câu cho người phụ nữ kia, tiện tay cầm lấy cây gậy gỗ tròn trong tay cô ta, sau đó hai tay cầm hai đầu, nhấc đầu gối lên va chạm, làm cho cây gậy tròn chắc chắn trực tiếp gãy thành hai đoạn.

Nhìn thấy không khác gì nhánh cây khô.

Người phụ nữ kia sợ hãi kêu lên một tiếng, hốt hoảng bỏ chạy, chạy thẳng đến sau lưng của ông chú.

Ông chú kia cùng đám người Bạch Tiểu Thăng từng nhận biết nhau, có lẽ chỗ ông ấy mới an toàn nhất.

- Bạo lực không thể giải quyết căn bản của vấn đề, nhưng lại là phương thức giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán nói, nhìn sang ông chú:

- Hiện tại, chúng tôi có thể đem cô nàng Dư Doanh kia đi rồi chứ?

Ông chú đắng chát cười khổ, than nhẹ một tiếng:

- Đã như vậy. . . xin cứ tự nhiên đi!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, nhìn Lôi Nghênh một chút, Lôi Nghênh hiểu ý, đi thẳng vào buồng trong.

Lâm Vi Vi cũng đi theo.

- Trấn an một chút, đừng đi ra quá sớm.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói.

Lâm Vi Vi khẽ giật mình, rất nhanh liền hiểu ra thâm ý trong lời nói của Bạch Tiểu Thăng, lập tức gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía ông chú kia nói:

- Chú này, tôi có thể hàn huyên mấy câu với chú không?

Ông chú kia sững sờ, đột nhiên bừng tỉnh:

- Cậu nói cậu là đồng nghiệp với Dư Doanh, đây chẳng phải là. . .

Người của Bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa thuộc tập đoàn Chấn Bắc!

- Đúng vậy!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, hắn tự nhiên biết rõ ý của ông chú.

Cuối cùng, ông chú kia cùng Bạch Tiểu Thăng đi sang một bên.

Vẻ mặt của người phụ nữ sau lưng ông chú trông rất kinh hoàng, đề phòng trốn tránh ra xa.

- Đầu tiên, tôi muốn biết rõ thân phận của các người.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Đại thúc gật gật đầu, nói:

- Tôi tên là Lý Khâu Sơn, người cơ bắp ra tay với cậu là Ngô Đông, người phụ nữ kia gọi là Phiền Tư Tuệ, hai người đi lên đối phó với anh bạn cậu gọi là Vương Khúc Lâm và Trần Gia Nhất.

Ông chú lại chỉ về phía gã đeo kính bị bất tỉnh đang ngồi trên ghế dựa giới thiệu:

- Anh ta tên là Vu Tam Tư, tuổi tác đứng thứ ba, chúng tôi cũng gọi anh ta là Vu Lão Tam.

Giới thiệu xong, ông chú lại nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Mấy người chúng tôi không phải là ác nhân gì đâu. Đi đến bước đường cùng này, thật sự không phải là điều chúng tôi muốn. Cậu là người của Bộ Sự Vụ thuộc Tập đoàn Chấn Bắc?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Nếu cậu muốn nghe, tôi có thể nói tất cả cho cậu!

Ông chú nghiêm túc nói:

- Nếu có khả năng, cũng xin cậu giúp chúng tôi một tay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận