Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 977: Trợ lý sự vụ quan Dư Doanh



Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tìm được Dư Doanh ở trong nhà.

Vẻ mặt nàng tràn đầy hoảng sợ, đôi mắt rưng rưng, khi nhìn thấy Lôi Nghênh thì sự sợ hãi kia lên đến đỉnh điểm.

Nàng coi Lôi Nghênh là người cùng một nhóm với bọn giặc cướp kia.

- Không cần đánh tôi, tôi nói, tôi sẽ nói hết cho các người biết.

Dư Doanh nức nở kêu to,

- Liên quan tới những chuyện của sự vụ quan Triệu Bắc Thanh, tôi sẽ nói hết!

Nguyên bản Lâm Vi Vi muốn bước lên trước để trấn an người phụ nữ này.

Nhưng khi nghe được mấy câu đó, vẻ mặt của Lâm Vi Vi hơi động, liếc mắt với Lôi Nghênh một cái.

Lôi Nghênh tất nhiên cũng cảm thấy được những lời này của Dư Doanh có vấn đề, nên đáp trả lại ánh mắt của Lâm Vi Vi.

Qua sự cọ sát trong một năm này, giữa Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh và Bạch Tiểu Thăng, hoặc giữa hai người bọn họ, cơ bản đều có thể làm được việc trò chuyện qua ánh mắt.

Lâm Vi Vi đi lên trước, cũng không vội an ủi Dư Doanh, mà chỉ cười nói đối với nàng,

- Vậy cô nói đi, tôi đang nghe đây. Chúng tôi sẽ không làm hại cô.

Trọn vẹn hơn mười phút.

Sau khi Dư Doanh nói xong, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cẩn thận ghi lại từng điều mà nàng đã nói.

Kỳ thực, muốn nói những thứ thực chất thì thật sự cũng không có bao nhiêu.

Nguyên bản, Lâm Vi Vi ở bên ngoài cũng đã nghe được khi những người kia ép hỏi Dư Doanh, ép nàng nói ra những vấn đề của sự vụ quan Triệu Bắc Thanh.

Lâm Vi Vi còn tưởng rằng đây là một con cá lớn.

Thế nhưng khi nghe Dư Doanh nói xong, vị sự vụ quan Triệu Bắc Thanh này tuy có tồn tại rất nhiều vấn đề nhỏ, nhưng đối với một vị sự vụ quan thì nhiều lắm cũng chỉ xem như có chút không ổn trên mặt giải quyết công việc, thậm chí còn chưa tới mức đưa ra thông báo phê bình.

Hoặc là, những chuyện khác Dư Doanh cũng không biết đến.

Dù sao, nếu Triệu Bắc Thanh thật sự có vấn đề thì những chuyện đó cũng không có khả năng để cho một vị trợ lý sự vụ không phải tâm phúc biết được.

Lâm Vi Vi nói thầm.

Bây giờ Dư Doanh cũng không có vẻ gì là còn giấu diếm, đều ở trong tình huống này rồi thì thật sự khó tưởng tượng, nàng còn có thể không nói thật.

Nhưng mà, Dư Doanh cũng nói ra một chút manh mối rất có giá trị.

Chúng đáng giá để đi điều tra!

Lâm Vi Vi tự chải vuốt ở trong lòng một phen, sau đó nói với Dư Doanh,

- Được rồi, cô đừng sợ, chúng tôi không phải là đồng bọn với những người kia. Đi thôi, chúng ta ra ngoài.

Dư Doanh hoảng sợ nhìn chăm chú vào Lâm Vi Vi, trong lòng vẫn như cũ có chút không tin tưởng, nhưng mà vẫn thuận theo đi ra ngoài.

Vì để cho Dư Doanh yên tâm nên Lôi Nghênh đi ở phía trước, luôn ở trong tầm mắt của nàng.

Chờ ra khỏi phòng, mấy người Lâm Vi Vi mới phát hiện, ở đây chỉ còn lại có một mình Bạch Tiểu Thăng.

Những người kia đã rời đi.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở chỗ đó, giống như đang trầm tư.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được liếc nhau một cái, tựa hồ Bạch Tiểu Thăng cũng đạt được một chút tin tức giái trị từ những người kia.

- Ồ, đi ra rồi sao.

Khi Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ba người thì lập tức lộ ra một nụ cười.

Dư Doanh kinh nghi nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn hai người bên cạnh mình.

Ba người bọn họ rõ ràng khác biệt nhiều so với bọn cướp kia, ăn mặc tươi sáng, cử chỉ ổn trọng.

- Dư tiểu thư, cô đừng sợ, chúng tôi khác với những người kia. Chúng tôi cũng là người của Bộ Sự Vụ, lần này tới đây để cứu cô.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, giọng nói ôn nhu.

Dư Doanh há to miệng.

Lâm Vi Vi trực tiếp đưa ra cái viên huy hiệu sự vụ quan của Bạch Tiểu Thăng cho nàng nhìn.

Thứ này có bí ẩn để nhận ra nên không giả được, tuy không thể chứng thực được là vị sự vụ quan nào, thế nhưng chỉ cần chứng minh được thân phận là đủ.

- Ngài là sự vụ quan!

Dư Doanh giật mình nói.

- Đúng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Chúng tôi ngẫu nhiên phát hiện cô bị người ta mang đến đây cho nên mới đón cô, hiện giờ những người kia đã đi nên cô cũng có thể trở về.

Dư Doanh liên tiếp gật đầu, vẻ mặt cũng thả lỏng xuống.

Nhưng mà nàng lại nắm chặt cánh tay của Lâm Vi Vi, có chút hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói,

- Thế nhưng, tôi, tôi không dám. Tôi có thể đi cùng mọi người không.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt với Lâm Vi Vi, sau đó cười nói,

- Có thể.

Ba người đi ra khỏi nơi này.

- Lôi Nghênh, bên kia có khóa nên hãy khóa kỹ cửa cho người ta.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lôi Nghênh gật đầu đi làm việc.

- Một lát nữa chúng tôi sẽ bắt xe taxi cho cô trước, cô cũng không cần phải lo lắng quá.

Lâm Vi Vi cười nói.

- Thế nhưng, thế nhưng tôi vẫn rất sợ. Tôi có thể đi với mọi người không?

Dư Doanh vẫn như cũ có chút sợ hãi khi nhìn xung quanh.

Sau đó, đôi mắt to mỹ lệ của nàng không nhịn được nháy nháy mấy cái, nhìn vào Lâm Vi Vi,

- Chị, chị tên là gì vậy.

Lâm Vi Vi nhìn vào nàng rồi cười nói,

- Tôi họ Bạch, tên là Bạch Oánh.

Đây là tên giả mà Lâm Vi Vi dùng.

Trên thực tế, trong một năm này, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng thường dùng tên giả vì nó rất thuận tiện.

Bạch Tiểu Thăng dùng tên giả là Lâm Thăng, Lôi Nghênh dùng tên giả là Phương Thành.

Lâm Vi Vi thuận tiện báo luôn tên giả của hai người kia cho Dư Doanh.

- Chị Bạch Oánh, các chị bây giờ có trở về tổng bộ không.

Dư Doanh e sợ nói.

- Không, tạm thời chúng tôi không quay về.

Lâm Vi Vi nói.

- Thế thì cho em lưu lại phương thức liên lạc của chị đi.

Dư Doanh cười nói,

- Cảm ơn mọi người cứu em, về sau chúng ta có thể liên hệ nhiều hơn. Nếu như chị có chuyện gì cần hỗ trợ thì em nhất định sẽ dốc hết toàn lực !

Vẻ mặt của Dư Doanh nghiêm túc, bên trong đôi mắt vô cùng chân thành.

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, người sau thì cười cười rồi gật đầu.

Lúc này Lâm Vi Vi mới lấy điện thoại di động ra, trao đổi số điện thoại với Dư Doanh.

Trong lúc đó, Lôi Nghênh cũng đã khóa kỹ cửa tiểu viện rồi đi tới.

- Phương Thành, anh đi tìm xe cho Dư Doanh trước đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Nghe được tên giả của mình, Lôi Nghênh gật gật đầu vẻ mặt không hề thay đổi,

- Được.

Trong thôn này tuy vắng vẻ, nhưng lần này vận khí của mấy người rất tốt, mới đi ra phía ngoài một đoạn thì vừa hay nhìn thấy một chiếc taxi đỗ ở cách đó không xa, bên trên còn có một vị hành khách xuống xe.

Lôi Nghênh bước nhanh tới, cản chiếc xe kia lại.

Ba người đưa Dư Doanh lên xe, nhưng cái cô nàng này còn lưu luyến không rời, giơ lên điện thoại di động với ba người Lâm Vi Vi,

- Chị Bạch Oánh, anh Lâm Thăng, anh Phương Thành, về sau chúng ta sẽ liên hệ.

Lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt của Dư Doanh còn có thêm một vòng đỏ ửng, vô cùng động lòng người.

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được phải nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười như thường,

- Được, khi về tổng bộ chúng tôi sẽ tìm cô. Về sau, mọi người là bạn bè!

Dư Doanh lưu luyến không rời ngồi lên xe taxi rời đi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo.

Sau khi đưa tiễn Dư Doanh, vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng trở lại như thường.

- Hai người đã nán lại bên trong rất lâu, có phải đã đạt được chút tin tức gì đó từ trong miệng của Dư Doanh không, nói ra để tôi nghe một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Tôi cũng nghe được mấy thứ thú vị từ ông chú kia! Lát nữa sẽ nói chuyện với hai người một chút !

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Xem ra lần này vẫn không cần về tổng bộ sớm, cũng thuận tiện cho chúng ta làm việc.

- Lần này, tôi lại cảm thấy vô cùng hứng thú với đối với lần điều đình kia của Trương gia! Chúng ta không đi không được rồi!

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lóe sáng.

Lúc này trong chiếc xe Taxi đã đi xa, Dư Doanh vốn đang vô cùng yếu ớt lại giống như thay đổi thành một người khác, cầm điện thoại di động trò chuyện một cách tỉnh táo, bình tĩnh với một người nào đó,

- Có một số người tựa hồ muốn tìm phiền phức với Triệu Bắc Thanh, tôi bị bắt cóc, ừ, hiện giờ đã thoát thân rồi.

- Những người bắt cóc tôi rất có ý tứ, tôi vốn còn muốn tiếp xúc cùng bọn hắn, thế nhưng…

- Lại tới mấy người thú vị khác! Còn có một vị sự vụ quan nữa!

- Bọn họ cũng biết một chút sự tình của Triệu Bắc Thanh, nhưng mà tôi cũng không biết bọn họ đã nắm giữ được bao nhiêu, tôi sẽ lưu ý !

- Vâng, tôi đã lưu lại phương thức liên lạc của bọn họ, tin tưởng sau đó bọn họ cũng sẽ tìm tôi!

- Nếu như bọn họ không tìm đến thì tôi cũng sẽ tìm bọn họ!

Miệng của Dư Doanh nhếch lên một nụ cười giảo hoạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận