Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 979: Bắt đầu điều tra



- Người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây Lục Tri Tâm? Cũng có mối quan hệ với mấy người Lý Khâu Sơn sao?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cảm thấy kinh hãi.

Trương Thiên Tắc cũng có nói qua, công ty của Trương gia bởi vì vô ý nằm giữa nên có xảy ra xung đột với mấy công ty con mới lên cấp của tập đoàn Chấn Bắc, bởi vì thế mà bị Lục Tri Tâm người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Hà Tây triệu tập một nhóm các công ty con khác vây công.

Dưới cái nhìn của mấy người Bạch Tiểu Thăng lúc ấy thì cảm giác đây là chuyện rất bình thường, hoàn toàn là phận sự công việc của người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Chỉ có điều, Lý Khâu Sơn và những công ty kia đều được Lục Tri Tâm đưa cho...

- Chuyện này hỏi chút phóng đại.

Lâm Vi Vi nhịn không được thì thào nói.

Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Hà Tây sử dụng nguồn tài nguyên của tập đoàn, truy đánh mãnh liệt đối với một công ty khác. Sau đó một vị sự vụ quan sẽ tới nhặt nhạnh chỗ tốt, mang theo một nhóm các công ty ngoại tỉnh tới tiêu diệt những công ty bản địa kia, sau đó chia chác với nhau thị trường lẫn tài sản của công ty đó...

Chuyện này nghe quá mức ly kỳ.

Lôi Nghênh cũng không thể tưởng tượng nổi trừng lớn hai mắt, cảm giác chuyện này khó có thể tin được.

- Có phải rất khó tin đúng không? Nghe được sự việc này, quả thực giống như trong tiểu thuyết vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Trong cuộc sống này, chuyện khó tin còn nhiều lắm. Có chút so với tiểu thuyết còn thần kỳ hơn.

Bạch Tiểu Thăng rót thêm một chén trà.

Hắn nghỉ ngơi một chút, cũng cho hai người có thời gian tiêu hóa tin tức này.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh có lúc thì khẽ nhíu lông mày, khi thì trầm tư, khi thì trao đổi ý kiến với nhau.

- Chuyện này là trùng hợp sao?

- Một hai lần là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy thì không thể nói là trùng hợp được.

- Cái vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Hà Tây Lục Tri Tâm này, có hay không biết rõ chuyện Triệu Bắc Thanh ở sau lưng hắn nhặt nhạnh chỗ tốt?

- Không bằng anh hỏi luôn rằng hai người bọn họ có hay không sau lưng lén lút móc nối với nhau.

- Điểm này, thật khó mà xác định được. Coi như không có móc nối với nhau, thì Triệu Bắc Thanh chỉ cần tập trung xác định động tĩnh của Lục Tri Tâm liền có thể đưa ra hành động thích hợp, không cần hợp tác với hắn chia nhau chén canh.

- Thế nhưng mà Lục Tri Tâm bên kia, đối mặt với các công ty thù địch mỗi lần thu thập đều nhất định phải dồn vào chỗ chết, là do bản tính của hắn hay là bởi vì Triệu Bắc Thanh tác động, anh cũng không thể xác định được.

- Ừm, nếu như đây là một lần phối hợp giữa hai người, như vậy cũng có thể lý giải được.

- Nếu đúng thật như lời nói, cũng coi như lợi hại. Một tên mặt đỏ một tên mặt trắng, phối hợp với nhau hại chết nhiều công ty như vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mở miệng, anh một lời tôi một câu.

- Chỉ có điều nếu quả thật điều tra ra được, trong chuyện này mấy người Triệu Bắc Thanh có vấn đề, chúng ta lấy 'Tội danh' gì để tiến hành tố cáo? Dù sao Triệu Bắc Thanh và Lục Tri Tâm cũng không có tạo nên tổn thất gì đối với tập đoàn. Ngược lại, những công ty mà Lục Tri Tâm đối phó đều là những công ty đang tranh giành cùng với các công ty con của tập đoàn chúng ta, không giống như không ổn. Triệu Bắc Thanh coi như trong âm thầm có hành vi như thế nào chăng nữa, cũng là công việc bên ngoài thời gian hành chính, cũng không có lạm dụng quyền lực.

Tới sau cùng, Lâm Vi Vi nhịn không được mà hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Không bình thường, Vi Vi, em sai rồi.

- Bọn hắn nếu quả thật cấu kết với nhau, làm nên những sự tình kia, tuyệt đối là tổn hại to lớn đối tới lợi ích của tập đoàn.

Bạch Tiểu Thăng nói một cách chắc chắn.

- Rõ ràng có thể đánh bại đối thủ, vậy mà vẫn cứ đầu nhập số lượng tài chính tư nguyên lớn, đánh cho chết...

- Đây là dùng tập đoàn như là một công cụ, lãng phí nguồn tài chính của tập đoàn, còn có nhân lực, càng khiến cho danh dự của tập đoàn bị hao tổn.

- Nếu thật sự là như thế, chuyện này liền biến tướng thành xâm hại lợi ích của tập đoàn, cướp bóc tài phú.

- Anh không thể bỏ qua cho bọn hắn.

Khi nói những câu này ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên mãnh liệt.

Chuyện này, Bạch Tiểu Thăng hắn nhất định phải quản rồi.

Mặc kệ là xuất phát từ lợi ích của tập đoàn, hay là đối với hành động của mấy người Lý Khâu Sơn.

- Chúng ta lấy được những tin tức này, tổ hợp lại với nhau, thế là đủ rồi. Tiếp theo, hai người giúp tôi chạy một chuyến, tiến hành điều tra vài chứng cứ trên mạng chưa được xác thực một chút.

- Đã như thế, về thời gian chắc là đủ rồi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau liên tiếp gật đầu.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, bọn họ được Bạch Tiểu Thăng an bài hành sự.

Có đôi khi, bọn họ tuy không hiểu Bạch Tiểu Thăng điều tra những cái nội dung kia để làm gì, nhưng cuối cùng những điều đó lại phát huy được tác dụng, hơn nữa có một vài chuyện còn có tác dụng to lớn.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một đường cho đến hôm nay học được rất nhiều thứ, thậm chí trong quá trình này còn tìm được một niềm vui thú.

Suy nghĩ tới những đồ vật mà Bạch Tiểu Thăng muốn bọn họ điều tra, suy đoán những đồ vật kia được Bạch Tiểu Thăng sử dụng vào lúc nào, với phương thức nào.

Chuyện này khiến cho hai người làm không biết mệt mỏi.

Bạch Tiểu Thăng lúc này lại ngồi suy tư trầm ngâm.

Còn có một việc nữa mà Bạch Tiểu Thăng không nói cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe.

Không phải hai người không đáng tin, mà là sự kiện kia, trừ mình ra, thì không cần với lại cũng không cách nào để cho người khác biết được

Thứ sáu tuần này, chính là thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ mà Hồng Liên đưa ra cho Bạch Tiểu Thăng.

Qua thứ sáu, cái điểm số bị khóa của Bạch Tiểu Thăng kia sẽ được mở lại.

Bạch Tiểu Thăng chiến ý tràn ngập cũng vì nguyên nhân này.

- Triệu Bắc Thanh và Lục Tri Tâm nắm giữ hai chức vị cao trong cao tầng của tập đoàn, không biết rằng các ngươi có phải hay không sẽ trở thành điểm để ta trùng kích đại sự vụ quan.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng giờ phút này nhiệt huyết sôi trào.

- Tìm địa phương nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ bắt tay vào hành động ngay.

Lâm Vi Vi nhiệt tình hưng phấn nói.

Liên quan đến một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực thôi thì không nói, đằng này phía sau còn có thể có một vị sự vụ quan nhúng chàm, vậy bọn họ hiện tại tạm thời không thể trở về tổng bộ.

Sau khi thanh toán xong, ba người Bạch Tiểu Thăng liền rời khỏi tiệm cơm, tìm một địa điểm để ở lại bắt đầu điều tra.

Lúc này, ở thành phố Lâm Hải, trong một tòa Biệt Thự liên hợp. Trong phòng khách, Trầm Bồi Sinh đang ngồi đối diện với Lâm Ngọc. Hôm nay, hai người bọn họ cũng đến thành phố Lâm Hải, cũng mới vừa ăn cơm xong.

Hiện tại đang nói chuyện phiếm với nhau.

- Lâm Ngọc, một năm nay trò có tiến bộ không nhỏ, thầy nghe nói ngay cả Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải đối với trò cũng khen không dứt miệng đó.

Trầm Bồi Sinh nói.

- Thầy quá khen rồi.

Lâm Ngọc cười nói.

- Em trong ngần ấy năm, không riêng gì tinh tiến về vấn đề nghiệp vụ, tu dưỡng tâm tính cũng là một việc quan trọng. Hiện tại, thầy muốn kiểm tra một chút tâm tính của trò, không có vấn đề gì chứ?

Trầm Bồi Sinh bưng tách trà nóng lên hà hơi nhấp một ngụm nói.

Lâm Ngọc khẽ giật mình.

Không sai, hắn trong một năm này trải qua ma luyện, phần nhiều là rèn luyện tâm tính.

Chỉ có điều...

Trên phương diện tâm tính có trưởng thành hay không, lão sư làm sao kiểm tra?

- Mời thầy ra đề, em xin thử một chút.

Lâm Ngọc trong lòng tràn đầy hiếu kỳ nói.

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười hiền hòa.

Nhân viên trợ lý ở phía sau lão tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đưa qua một trang giấy.

Trầm Bồi Sinh chỉ khẽ liếc qua tờ giấy liền giao nó vào tay Lâm Ngọc.

- Em xem tờ giấy này một chút đi.

Lâm Ngọc trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, vội vàng cầm lấy, ánh mắt ngay lập tức đọng lại.

Đây là một bảng so sánh, chính là hắn cùng Bạch Tiểu Thăng.

Trong một năm này liệt kê chi tiết thành tựu đạt được của hai bên.

Lâm Ngọc yên lặng xem nội dung bên trong xong, nhẹ nhàng buông bảng phân tích xuống, thần sắc trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Có điều, cuối cùng Lâm Ngọc vẫn là cười khổ nói.

- Thầy, xem ra tâm tính của em vẫn chưa được kiên định lắm, vừa rồi nhìn thấy bản phân tích, vẫn như cũ có chút không cam lòng, cảm thấy...

- Cảm thấy không phục sao?

Trầm Bồi Sinh cười to.

- Lâm Ngọc ơi Lâm Ngọc, thầy là muốn em ma luyện tâm tính, không phải bồi dưỡng một thánh nhân, không lấy vật vui không lấy mình buồn, trò lấy làm quan trọng để làm gì?

Lâm Ngọc sững sờ.

- Thầy muốn em học chính là ‘Vinh Nhục’ tất cả đều ở trong lòng mà không lộ ra bên ngoài. Là có thể ở vào thời điểm mình thất thố, nhanh chóng điều chỉnh tâm thái.

- Đây mới là cái mà thầy muốn nhìn thấy.

Trầm Bồi Sinh cười nói.

- Ở câu kiểm tra thứ nhất này, thầy coi như em đạt tiêu chuẩn. Hiện tại, chính là câu kiểm tra thứ hai của thầy. Lần này nếu như em vượt qua, thì tất cả những nỗ lực của em trong một năm qua không có uống phí.

Lâm Ngọc ánh mắt lập tức nghiêm nghị hẳn lên.

- Mời thầy ra đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận