Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 982: Chuẩn bị hoàn thành



- Người anh em, cậu… muốn nói chuyện gì với tôi.

Đầu bên kia điện thoại, tâm tình Lý Khâu Sơn có chút phức tạp, trầm giọng hỏi.

Ngày ấy, hắn có nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, thậm chí còn lưu lại phương thức liên lạc. Sau đó, Ngô Đông và Phàn Tư Tuệ cùng những người kia luôn trách hắn, còn để hắn phân biệt rạch ròi với Bạch Tiểu Thăng, tránh gây phiền phức cho mọi người.

Lý Khâu Sơn không làm như vậy, cũng không đem những câu nói của Bạch Tiểu Thăng nói cho đám người Ngô Đông.

Những người kia đã trông gà hóa cuốc, không chịu nổi những thứ này.

Huống chi, mặc dù sáu người Lý Khâu Sơn là đồng minh lỏng lẻo nhưng trong đó, Lý Khâu Sơn vẫn có tiếng nói nhất.

Có điều, ngày Ngô Đông trực tiếp quát mắng hắn không phải lão đại đã làm cho hắn cảm thấy, chính mình không cần thẳng thắn, cũng không cần khảo nghiệm tính kiên nhẫn của đồng minh.

Đối với điện thoại của Bạch Tiểu Thăng, Lý Khâu Sơn không có công khai.

Ngày ấy, đầu óc những người kia đều nóng, không có phát hiện ra nhưng Lý Khâu Sơn cảm giác được.

Khí chất trên người Bạch Tiểu Thăng khác với tất cả mọi người.

Nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng càng làm hắn tin vào phán đoán của bản thân.

Bạch Tiểu Thăng nói, bọn họ cũng là người của bộ sự vụ tập đoàn Chấn Bắc và muốn điều tra việc này. Người bên ngoài xem thường nhưng hắn mơ hồ chờ mong.

Sau hơn một tuần, đám người Ngô Đông cười nhạo hắn về chuyện này nhưng hắn vẫn nhịn.

Ngày hôm nay, rốt cuộc thì Bạch Tiểu Thăng đã gọi đến.

Ngày ấy, Bạch Tiểu Thăng tự xưng là “Lâm Thăng” nhưng cũng nói cho Lý Khâu Sơn đó là tên giả.

Đến thời điểm thích hợp, hắn sẽ nói tên thật.

Lý Khâu Sơn hiểu.

Có điều, Lý Khâu Sơn hiểu thành, Bạch Tiểu Thăng để lại cho bản thân một đường lui.

Bạch Tiểu Thăng phải dùng tên giả khi điều tra Triệu Bắc Thanh, để phòng khi thất bại sẽ bị hắn trả thù.

Hiện tại, điện thoại phát ra tiếng Bạch tiểu Thăng nói.

- Chú Lý, cảm ơn ngài vẫn giữ lại phương thức liên lạc, không có cắt đứt liên hệ với tôi.

- Có thể là ngài cũng đang chờ mong, tôi sẽ mang đến công bằng cho mọi người.

- Vậy tôi có thể nói cho ngài biết, cơ hội đã đến.

- Chỉ có điều, tôi cần nhiều chứng cứ hơn, bao gồm…

- Những thứ trong tay ngài.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Lời nói này để Lý Khâu Sơn cực kì kinh ngạc.

Muốn chứng cứ của hắn?

Trong điện thoại, Lý Khâu Sơn im lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói.

- Có lẽ đã để cậu thất vọng. Trong tay tôi không có chứng cứ có giá trị nào.

Tuy rằng hắn cảm giác Bạch Tiểu Thăng không phải người bình thường, cũng vô cùng chờ mong đối với Bạch Tiểu Thăng.

Thế nhưng, những chứng cứ kia có can hệ trọng đại, Lý Khâu Sơn không thể dễ dàng giao cho người khác.

- Chú Lý, trước tiên tôi có thể nói cho ngài biết, chúng tôi đã tìm thấy những chứng cứ gì.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng nói.

Hắn không có dùng tình để khuyên Lý Khâu Sơn hợp tác cùng mình.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, đó là cách làm kém hiệu quả nhất.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng trước, nói ra bảy tám chứng cứ then chốt mà họ đã tìm được, nói cho Lý Khâu Sơn nghe.

- Cái gì, cậu lại có thể tra được những thứ này.

Trong điện thoại, Lý Khâu Sơn có cảm giác rất chấn động.

Những chứng cứ kia đều rất cơ mật, đều là những chứng cứ bọn họ đã ước mơ có được.

Lý Khâu Sơn không phải người ngu, Bạch Tiểu Thăng có thể trong thời gian ngắn tìm được những chứng cứ này chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.

Coi như là người cùng cấp như Triệu Bắc Thanh cũng không thể làm được.

Người trẻ tuổi này đến cuối cùng là thần thánh phương nào.

Sau khi nghe xong, Lý Khâu Sơn hồi hộp, thì thầm nói.

- Chú Lý, đến hiện giờ ngài vẫn không tin tưởng tôi, điều này tôi có thể lý giải.

- Dù sao, chứng cứ trong tay các người là cơ hội cuối cùng để trở mình.

Bạch Tiểu Thăng trân thành nói.

- Có điều, tôi không cần bản gốc những chứng cứ kia, ngài chỉ cần gửi ảnh cho tôi, có thể nhìn rõ là được.

- Ngài cất giữ những chứng cứ kia, tôi sẽ dùng đến sau. Có điều, mong ngài cùng mọi người đến tổng bộ tập đoàn làm chứng.

- Như vậy có được hay không?

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng làm Lý Khâu Sơn động tâm.

Thế nhưng, Lý Khâu Sơn vẫn còn do dự.

Điều này cũng không trách hắn.

Dù sao, nếu để Triệu Bắc Thanh biết những cứ kia của bọn họ sẽ khiến hắn đề phòng, đối phương “mất bò mới lo làm chuồng” rồi tiến hành loại bỏ.

Như vậy, chứng cứ sẽ mất đi hiệu lực.

- Chú Lý, tôi biết ngài đang lo lắng điều gì.

Lý Khâu Sơn trầm mặc thì Bạch Tiểu Thăng lại chủ động nói.

- Thế nhưng, tôi cũng hy vọng ngài có thể hiểu, đây là cơ hội duy nhất của mọi người.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng đầy quả quyết.

- Chú Lý, ngài lăn lộn trong thương trường đã lâu, cũng đã quản lý qua công ty lớn. Ngài nên biết lựa chọn thế nào cho phù hợp, cái nào nắm chắc thì chọn. Tôi hỏi ngài…

- Ngài có dám đánh cược không?

Câu hỏi cuối cùng của Bạch Tiểu Thăng để Lý Khâu Sơn ở bên kia điện thoại vô cùng chấn động.

Người kinh doanh, cơ hội như phù dung sớm nở tối tàn nên nhất định sẽ đánh cược.

Co rúm lại cố thủ, lo trước lo sau, khó thành đại sự.

Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó Lý Khâu Sơn cũng mở miệng.

- Cậu nói có lý.

- Nếu tôi đã chờ mong cậu giữ gìn lẽ phải cho chúng tôi.

- Vậy thì cũng nên có sự trả giá.

- Ván này tôi đánh cược.

Giọng nói của Lý Khâu Sơn lộ ra sự kiên định.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mỉm cười.

Nửa giờ sau.

Bạch Tiểu Thăng thu được bưu kiện Lý Khâu Sơn gửi cho hắn. Vốn tưởng rằng đó chỉ là một ít bức ảnh, thế nhưng mở ra, đám người Bạch Tiểu Thăng mới kinh ngạc phát hiện, rất nhiều thứ là bản sao chép, còn làm thành bản photocopy.

Lần này, Lý Khâu Sơn đúng là đánh cược.

Ba người Bạch Tiểu Thăng xem lướt qua một lần.

Con mắt của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trở lên nóng rực.

- Như vậy là đầy đủ.

- Lập tức hướng về tập đoàn báo cáo. Chúng ta cũng cần cường độ đầy đủ.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng, nở nụ cười nhàn nhạt.

- Như vậy là được rồi.

- Có điều ngày mai, tôi vẫn muốn đi một chuyến đến Trương gia, mở mang kiến thức về vị Triệu Bắc Thanh và Lục Chi Tâm này.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Còn nữa, Trương Thiên Tắc và Trần Hiểu Á cũng tính là bạn bè, nể tình Trần Hiểu Á và sự mong đợi của Trương Thiên Tắc đối với chúng ta thì cũng nên đi ngăn cản Triệu Bắc Thiên, cứu vớt Trương gia rồi nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau gật đầu.

Bọn họ cũng đồng ý với quyết định này của Bạch Tiểu Thăng.

Ngày mai là thứ sáu, buổi trưa có thể kết thúc, buổi chiều đi tổng bộ đệ trình điều tra cũng không mất nhiều thời gian.

Con mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng sủa, mỉm cười đầy chờ mong.

Những ngày qua hắn tính toán, vốn tưởng rằng phải qua thứ sáu mới có thể giải phong số điểm đã bị đóng băng nhưng theo kế bên dưới, qua 12h trưa thứ sáu, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu kì hạn một năm.

- Lần này, không biết có thể lấy được bao nhiêu điểm.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng chờ mong.

Cùng ngày không nói chuyện.

Ngày thứ sáu cũng đã đến, vừa giữa trưa, ba người Bạch Tiểu Thăng lần thứ hai đem tất cả đồ vật thu dọn lại rồi hướng về tập đoàn báo cáo.

Lần này, sự tình quan trọng nên Bạch Tiểu Thăng quyết định, sau khi xong việc ở Trương gia sẽ trực tiếp đi tổng bộ, chính mình đi tìm Hạ Hầu Khải báo cáo.

Thời điểm thu dọn văn kiện, Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ đến, tối hôm qua Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang bàn luận thứ gì đó.

- Cái kia là cái gì “đại sự vụ quan dự bị”?

- Đó là vật gì.

Bạch Tiểu Thăng cố ý hỏi Lâm Vi Vi.

- Anh Tiểu Thăng, chuyện này em đã nói với anh ít nhất là ba lần, là ba lần. Anh thực sự không có chút ấn tượng gì sao?

Lâm Vi Vi thực sự bất đắc dĩ.

- Ngày tập đoàn phát thông báo cho em, em đã nói cho anh, đại khái cũng ba lần rồi.

- Nói nhiều lần vậy sao?

- Tôi có thể làm chứng.

Lôi Nghênh nói.

Bạch Tiểu Thăng lúng túng.

Những ngày gần đây, hắn vội vàng phân tích tư liệu, toàn tâm điều tra hai người Triệu Bắc thanh và Lục Tri Tâm, đúng là không để ý đến chuyện này.

- Được rồi, anh sai rồi, em nói lại với anh một lần nữa đi.

Bạch Tiểu Thăng khóc lóc van nài Lâm Vi Vi.

Lúc này, hình tượng Bạch Tiểu Thăng thật không còn giống với sự vụ quan Bạch hay bày mưu tính kế .

Lâm Vi Vi không nhịn được cười.

- Được được được, em nói lại lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận