Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 987: Hòa đàm vui vẻ



Triệu Bắc Thanh và Lục Chi Tâm không phải lần thứ nhất thực hiện “Điều đình”, trừ người mình mang đến có thể tin, còn lại là bên công ty sẽ trở thành con mồi, mỗi một lần nhiều người sẽ hỗn loạn.

Ai cũng phải đảm bảo, không cho phép có người mang tin tức truyền đến tai người “có tâm” ở bộ sự vụ.

Vì vậy, từ mới bắt đầu, họ đã sắp xếp rất chặt chẽ, căn bản không sợ người của tập đoàn ở đây.

Ở đây thì như thế nào?

Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực bàn bạc với người bên ngoài để kết thúc “thương chiến” thì có vấn đề sao?

Sư vụ quan là chủ nội của bộ sự vụ, đồng dạng có quyền tham gia nghe, chuyện này sẽ có vấn đề sao?

Còn nữa, Triệu Bắc Thanh hắn tự mình điều đình thì đã phạm vào quy định gì?

Với lại, công ty của Trương Hách thiếu tài chính, muốn đình chiến một thời gian để tiến hành quay vòng bằng cách bán ra một bộ phận công ty, ai quản được?

Hơn nữa, tham gia mua bán không phải là Lục Tri Tâm, cũng không phải là Triệu Bắc Thanh mà là một ít công ty bên ngoài, “hợp tình hợp pháp” như vậy thì ai có thể bắt lỗi bọn họ.

Đó là làm một cách “quang minh chính đại”.

Coi như một vị sự vụ quan khác ở đây cũng không thể làm ảnh hưởng.

Coi như Triệu Bắc Thanh không thông báo cho Lục Tri Tâm cũng không có sự cố gì.

Có tính toán như vậy, Triệu Bắc Thanh cũng không thèm nhìn “Lâm Thăng” bên kia.

Dù sao, lần này bọn hắn là công khai điều đình.

Hai chữ công khai không phải dùng để tượng trưng cho đẹp.

Đương nhiên cũng không nhất định như vậy. Nếu đóng cửa nói chuyện riêng thì nhất định sẽ lộ ra vấn đề của bọn hắn.

Liền để “Lâm Thăng” kia nghe cho rõ đi.

Phòng khách nhỏ này bố trí rất có suy nghĩ. Phía trước bày một bộ sofa, ba người Lục Tri Tâm, Triệu Bắc Thanh và Trương Hách cùng ngồi, Triệu Bắc Thanh ngồi ở giữa.

Đối diện với bọn họ có hai dải ghế sofa hình cung có mười hai mười ba chủ công ty lớn đang ngồi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vẫn ngồi ở quầy bar như cũ, không có ai nhúc nhích.

Đương nhiên cũng không có ai mời bọn hắn.

Trương Thiên tắc không dám, chỉ có thể xám xịt trốn ở nơi hẻo lánh không lên tiếng.

- Hôm nay, người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây thuộc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc là tiên sinh Lục Tri Tâm và tập đoàn Thanh Bắc Trương Hách tiên sinh, đàm luận kết thúc cạnh tranh, cùng phát triển trong một thị trường, đây là một chuyện may mắn.

- Tôi là người điều đình, hy vọng tập đoàn chúng ta tránh lãng phí tư nguyên, cũng hy vọng Trương Hách tiên sinh bỏ qua hiềm khích lúc trước, cùng nhau phát triển.

- Tôi rất cảm tạ khi hai bên có thể ngồi xuống, ôn hoà nhã nhặn, cùng nói chuyện hợp tác, kết thúc xung đột, không nói phân tranh. Điều này đều hữu ích đối với tất cả chúng ta.

Triệu Bắc Thanh nói chuyện.

Trong vòng mười lăm phút đồng hồ chỉ có một mình hắn nói.

Đám người xung quanh cũng cho hắn mặt mũi mà gật đầu.

Lục Tri Tâm liếc nhìn Trương Hách, cũng hơi gật đầu, thần sắc hiền lành.

Điều này làm Trương Hách có chút “thụ sủng nhược kinh”.

- Hôm nay cho dù không còn thành phố điện ảnh Thanh Bắc nhưng nếu có thể cùng Triệu Bắc Thanh và Lục Tri Tâm tiên sinh kéo tốt quan hệ, như vậy cũng coi là có thu hoạch rồi.

Trong lòng Trương Hách tràn đầy mơ ước.

- Tiếp theo, mời Lục Tri Tâm tiên sinh nói vài lời.

Rốt cuộc Triệu bắc Thanh nói xong, trực tiếp đưa câu chuyện giao cho Lục Tri Tâm, đồng thời vỗ tay.

Hắn dẫn đầu vỗ tay làm mọi người ở đây lập tức vỗ tay theo.

Ngay cả cha con Trương gia cũng bị bức vỗ tay theo.

- Kỳ thực, tôi cùng Trương Hách tiên sinh không có ân oán cá nhân gì, chỉ là đối thủ trên thương trường. Nếu như có thể, tôi mong hai bên làm bạn bè ở ngoài chứ không phải đối thủ.

Lục Tri Tâm khiến cho Trương Hách vội vã, không nhịn được xen vào.

- Đúng đúng, tôi cũng muốn cùng Lục tiên sinh, cùng quý tập đoàn thành lập quan hệ tốt đẹp.Vấn đề lúc trước, trách nhiệm thuộc về Trương gia chúng tôi, đã mang đến nhiều tổn thất cho quý tập đoàn. Trương Hách tôi rất là hối tiếc, tôi nguyện rút lui khỏi thị trường.

- Không sao, chúng ta cũng là không đánh không quen biết.

Lục Tri Tâm cho Trương Hách mặt mũi cười to một tràng, sau đó nắm tay cùng Trương Hách.

- Liên quan đến phương diện thị trường đều chỉ là lúc cạnh tranh, chúng tôi đồng ý với thị trường hiện nay, vững chắc thị trường. Trương gia sẽ chiếm lĩnh thị trường, chúng tôi sẽ dùng phương thức hợp tác hỗ trợ, cả hai cùng thắng.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Trương Hách vội vàng nói.

Lời này tuy không sai nhưng Trương gia muốn vững chắc thị trường rất cần đến tài chính.

Cái này cũng là Lục tri Tâm đề ra với hắn, cũng là đề cập đến thành phố điện ảnh Thanh Bắc.

- Tiếp theo, Trương Hách tiên sinh sẽ nói với chúng ta vài câu.

Thời điểm nước chảy thành sông, Triệu Bắc Thanh liền đem đề tài cho Trương Hách nói.

Câu nói này vừa ra, những chủ công ty lớn ở đây liền mở to hai mắt, con ngươi sáng như đuốc, nhìn thẳng Trương Hách.

Trương Hách nhìn Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh rồi cười làm lành, tự nhiên không để ý đến việc này.

Nhưng Trương Thiên Tắc lại thấy rõ ràng, nhất thời sợ hết hồn.

Những người này…

Làm sao lại giống như chó sói.

Trong mắt Trương Hách hiện lên một tia hồi hộp.

Cho đến hiện tại, hắn vẫn không biết, thành phố điện ảnh Thanh Bắc của Trương gia hắn đã khó bảo toàn.

Trương Hách ho khan một cái, quay lại đối mặt với những chỉ công ty lớn kia, cười nói.

- Ngày hôm nay, rất cảm ơn Lục Tri Tâm tiên sinh, cảm ơn Triệu Bắc Thanh tiên sinh cùng cảm tạ mọi người đã đến.

- Trương gia tôi cùng Lục Tri Tâm tiên sinh, không, phải nói là vấn đề của tập đoàn Chấn Bắc, hôm nay rốt cuộc có thể giải quyết, Trương mỗ tôi rất vui.

- Tôi cũng rất hân hạnh khi được quen biết mọi người ở đây.

- Trước mắt, Trương gia tôi đã hứa hẹn với Lục tiên sinh, muốn lần nữa vững chắc thị trường nhưng xuất hiện vấn đề tài chính. Vì lẽ đó, Trương mỗ tôi quyết định…

- Tạm thời bán ra thành phố điện ảnh Thanh Bắc, dùng bỏ vốn đầu tư.

Câu nói này của Trương Hách làm Trương Tắc Thiên trực tiếp choáng váng.

Thành phố điện ảnh Thanh Bắc? Bán ra?

Đây là tài sản quan trọng nhất của Trương gia hiện nay.

Hơn nữa, khu vực này phát triển rất tốt đến ngày hôm nay.

- Cha, như vậy không ổn đâu.

Trương Thiên Tắc cất giọng nói.

Trong trường hợp này, vốn không đến lượt hắn nói chuyện.

Cho dù cho hắn mượn mười cái lá gan cũng không dám, nhưng hiện tại, hắn không nhịn được.

Giọng nói của Trương Thiên Tắc phát ra để Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh nhìn sang, sắc mặt của hai người đều có chút lành lạnh.

Phản ứng này để Trương Hách thay đổi sắc mặt.

Hắn đã lo lắng từ lâu, như băng mỏng dưới đế giày, mỗi ngày ngủ không yên khiến cho suy nhược tinh thần, hắn đã bị dọa sợ rồi.

Mắt thấy có thể giải quyết xong, đương nhiên sẽ không để gặp sự cố vào lúc này.

- Câm miệng, trẻ con thì biết cái gì, nơi này không đến lượt con nói chuyện.

Trương Hách cả giận nói.

Sau đó, hắn cười làm lành với Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, nói với các chủ công ty ở đây.

- Mọi người không cần để ý, đây đều là “khuyển tử” vô ý mới nói như vậy.

- Trương tổng, tiếp tục đi.

Triệu Bắc Thanh mỉm cười giục.

- Đúng đúng.

Trương Hách ra sức gật đầu, nhìn về phía mọi người.

- Vậy chuyện thành phố điện ảnh Thanh Bắc bán ra, hiện tại…

- Trương hách, ông còn muốn hồ đồ đến khi nào!

Bỗng nhiên có một tiếng hét to như sấm vang lên.

- Lẽ nào ông không nhìn ra đây là một cái bẫy, giết Trương gia của ông.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén rượu xuống, nhanh chân đi đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận