Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 992: Thêm thời hạn



Liên quan tới vấn đề hạn định "Ba năm một lần" cho người dự bị, Trầm Bồi Sinh nâng tay biểu quyết công khai bày tỏ thái độ không ủng hộ lập trường của Phương Bắc Quân.

Phương Bắc Quân đứng tại chỗ lập tức sững sờ.

Dưới cái nhìn của hắn, cái lão già Trầm Bồi Sinh kia, tuyệt không phải là người lương thiện gì, hắn "Không ủng hộ", tất có mưu đồ gì khác.

Đối với chuyện này, cách làm của mình mới phù hợp với lợi ích của Trầm Bồi Sinh, lão lại muốn nghịch mình mà đi sao?

Lão ta đang giở trò quỷ gì đây?

Phương Bắc Quân thầm nói.

Trong lòng hắn vẫn một mực không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trên mặt lại không hề có bất cứ cảm xúc gì.

- Tôi cũng không ủng hộ.

Lại có một vị đại sự vụ quan theo tình thế giơ tay biểu quyết.

Lại một người bác bỏ.

Tràng diện sáu so với ba, Phương Bắc Quân bại.

- Nếu tất cả mọi người cảm thấy cái hạn định này của tôi không thích hợp, vậy coi như tôi chưa nói đi.

Phương Bắc Quân cười ha hả, một bộ dáng không vui không buồn nói.

- Kỳ thực, mấy người đại sự vụ quan chúng ta, đều lấy Trầm lão làm người dẫn đầu. Ở lần phát biểu thứ nhất này, hẳn phải là Trầm lão nói mới đúng. Hiện tại, chúng ta cũng đã biểu quyết, lời gạch hay là lời vàng ngọc lần này cũng đã xong xuôi, nên nghe một chút ý kiến của Trầm lão như thế nào thì tốt hơn.

Phương Bắc Quân đem câu chuyện đưa đến cho Trầm Bồi Sinh.

Không mò ra được ý đồ không bình thường của Trầm Bồi Sinh trước đó, Phương Bắc Quân quả thực không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu không phải vậy, hao tổn chính là mặt mũi của mình.

Cái lão già Trầm Bồi Sinh kia, đến cuối cùng là có ý định quỷ quái gì đây không biết, hắn cũng muốn nghe một chút.

Chư vị sự vụ quan đương trường liền nhìn về phía Trầm Bồi Sinh, Hạ Hầu Khải cũng mỉm cười nhìn về phía Trầm Bồi Sinh, hắn cũng có chút mong muốn nghe được ý kiến từ Trầm lão.

Trầm Bồi Sinh cười ha hả nhìn Phương Bắc Quân một chút.

- Bắc Quân đại sự vụ quan, lời này của ngài hơi nghiêm trọng rồi, tôi chỉ muốn nói với mấy vị vài câu trong lòng mà thôi, ngay trước mặt tổng giám đốc Hạ cũng không dám làm cao. Còn nữa, mọi người chức vụ tương đương nhau, nêu lên ý kiến cũng là vì lựa chọn nhân tài, cái gì mà lời gạch lời ngọc a, không nói những lời kia.

Trầm Bồi Sinh sau khi khách sáo xong, tiếp tục nói.

- Lão già tôi quả thực cho rằng hiện tại không giống như hồi xưa nữa, Bộ Sự Vụ chúng ta nhân tài đông đúc, nhân kiệt tài tuấn thay nhau xuất hiện lớp lớp, nhưng lại bị hạn chế bởi những cái hạn định kia, làm trái công bằng, cũng không phù hợp với tôn chỉ mới của Tổng giám đốc Hạ.

- Đúng đúng, mới vừa rồi là tôi bố cục nhỏ.

Trầm Bồi Sinh mang danh Hạ Hầu Khải ra, Phương Bắc Quân lập tức gật đầu, cười nói.

- Bắc Quân đại sự vụ quan, cũng không thể nói như vậy, cậu cũng là vì tuyển chọn ra người ứng cử mạnh nhất, mới đưa ra cái đề nghị kia. Lão già tôi tuy không ủng hộ, nhưng nhìn việc chứ không nhìn người, trên thực tế, tôi đối với loại lý lẽ nghiêm ngặt kia của cậu phi thường đồng ý.

- Vậy trong lần này chúng ta không áp dụng hạn định trong quá trình tuyển chọn ra người dự bị có được không?

- Thẻ thời gian đâu?

Trầm Bồi Sinh cười ha hả nói.

Thẻ thời gian?

Mọi người bỗng dưng ngạc nhiên.

- Không biết cái đơn vị thời gian này làm sao quy thành thẻ đây?

Phương Bắc Quân cười nói

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười, nhìn mọi người xung quanh.

- Thông báo tuyển chọn đại sự vụ quan dự bị đã gửi đi, chỉ có điều thời gian chưa có định.

- Hôm nay là thứ sáu, đến thứ hai, để cho những người có ý định tham gia tuyển chọn đại sự vụ quan dự bị, trình báo những công trạng mà mình đạt được trong quá trình nhậm chức, đăng ký chức danh hiện tại mình đang làm trong Bộ sự vụ.

- Mười hai giờ trưa ngày thứ hai sẽ hết hạn đăng ký, đem tất cả công trạng tổng kết lại, tính ra thành tích cuối cùng, sau đó nếu có công trạng gì mới cũng không tính thêm. Cuối cùng lấy con số đó để nói chuyện, như thế nào?

Trầm Bồi Sinh cười hỏi dò.

Mọi người sững sờ.

Thẻ thời gian là như thế sao. . .

- Đây cũng vì công bằng liêm chính mà thôi, có thể đem những người gian lận trong thời hạn ngắn bất ngờ đem đến công trạng, ngăn cách bên ngoài.

- Lão già tôi chỉ có chút đề nghị này, ý các vị cảm thấy như thế nào?

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh quét qua một lượt mọi người ở tại phòng họp.

Sở dĩ lão phản đối đề nghị của Phương Bắc Quân, chính là phản đối thời gian tư lịch bên trên thẻ thời gian của Bạch Tiểu Thăng, cho mọi người nhìn thấy. Nhìn thấy Trầm Bồi Sinh lão công chính liêm minh vô tư, bằng phẳng lỗi lạc.

Thời hạn cuối cùng này mới thực sự là điểm chân chính trong tính toán của Trầm Bồi.

Càng ẩn khuất phía sau, chính là Hạ Hầu Khải cũng không thể nói gì được.

Như thế, đây mới là phương thức mà hắn chân chính cầm ra nhằm cấm hẳn kình địch của Lâm Ngọc chính là Bạch Tiểu Thăng.

Mấy người Phương Bắc Quân trầm ngâm suy tư một phen, ánh mắt đầy vẻ ý vị thâm trường.

Trầm Bồi Sinh nói như vậy, bọn hắn còn có người dám phản đối sao?

Thứ nhất, danh vọng của Trầm Bồi Sinh ở nơi này rất cao, hơn một nửa người đang có mặt trong khán phòng này đều tôn kính hắn, sẽ bán cho hắn một chút mặt mũi.

Thứ hai, Trầm Bồi Sinh nói rõ đây là vì ngăn chặn tuyệt đối các hành vi gian lận, nếu như bọn hắn không đồng ý thì sẽ nói rõ mình còn tâm tư nào khác.

Thứ ba, Trầm Bồi Sinh nói đây là một đề nghị duy nhất của hắn, ai phản đối, thì chính là không nể mặt mũi hắn.

Có ba điểm này, thì ngay cả Phương Bắc Quân cũng không thể làm trái lại, coi như Hạ Hầu Khải cũng phải tính toán cẩn thận một chút.

Cái lão già này nói cái gì ngày hết hạn vậy. . . Hẳn là muốn vụ lợi cho tên đồ đệ bảo bối của mình rồi, chẳng lẽ cái tên Lâm Ngọc kia gần đây lại đạt được công trạng to lớn nào khác sao?

Phương Bắc Quân âm thầm nói.

Hừ, Lâm Ngọc trở thành người dự bị cho vị trí đại sự vụ quan, nguyên bản đây là sự tình nắm chắc mười phần, ngay cả mình cũng không có ý nghĩ ngông cuồng.

Chỉ cần không cho cái tên Bạch Tiểu Thăng kia có cơ hội để lợi dụng, có cái gì không được chứ.

Phương Bắc Quân thầm nói trong lòng.

Hắn chắc chắn sẽ không nghĩ đến.

Trầm Bồi Sinh chuẩn bị cho Lâm Ngọc một cái công trạng to lớn, được ví như một đòn sát thủ sau cùng.

- Đề nghị này của Trầm lão rất tốt.

Phương Bắc Quân thấy tràng diện đang có chút trầm mặc liền dẫn đầu lên tiếng.

- Bắc Quân đại sự vụ quan cảm thấy chuyện này được không?

Trầm Bồi Sinh bộ dáng ý vị thâm trường, nhìn hắn cười nói.

Phương Bắc Quân khẽ giật mình, lập tức tưởng rằng Trầm Bồi Sinh không tin sự ủng hộ của bản thân mình.

- Điểm đề nghị ấy của ngài, tôi xin ủng hộ trăm phần trăm.

Hắn vội vàng cười nói.

Phương Bắc Quân trực tiếp biểu thị thái độ.

- Đề nghị của Trầm lão, tôi cũng ủng hộ.

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý.

Chư vị đại sự vụ quan nhao nhao liền tiếp phát biểu ý kiến của mình.

Hạ Hầu Khải thu tất cả mọi việc vào trong mắt, khuôn mặt bình tĩnh bất động thanh sắc.

Cái tên tiểu gia hỏa Lâm Ngọc kia, tính tình cương chính ngay thẳng, rõ như ban ngày.

Lần này, nếu như hắn ngồi lên vị trí đại sự vụ quan dự bị này, chuyện này cũng không tệ.

Hạ Hầu Khải thầm nói.

Trầm Bồi Sinh mỉm cười gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn Hạ Hầu Khải, thấy lão không phản đối gì, thì nụ cười càng tươi hơn.

Cũng chỉ có cái tính tình kia của Lâm Ngọc mới có thể khiến cho Hạ Hầu Khải không có chỗ nghi kỵ ngầm đồng ý.

Trước kia Lâm Ngọc quả thực có chút cứng nhắc. Chỉ có điều, bởi vì sự xuất hiện của Bạch Tiểu Thăng, đã làm cho hắn có chỗ chuyển biến.

Trầm Bồi Sinh khẽ nói trong lòng.

Tương lai có thể đi tới một bước nào, ai cũng không thể nói trước được.

Hiện tại, Lâm Ngọc đang có mặt ở Bộ Sự Vụ. Chỉ cần buổi hội nghị này kết thúc, Lâm Ngọc ngay lập tức có thể đăng ký, thuận tiện báo cáo lên vấn đề của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, chỉ cần trước ngày thứ hai đó điều tra xác minh, vậy cái phần công trạng này liền không thể chạy khỏi bàn tay hắn rồi.

Lâm Ngọc hắn chân chính sẽ che lấp Bạch Tiểu Thăng.

Còn hiện tại Bạch Tiểu Thăng ở đâu, hắn cũng không biết rõ.

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười tươi.

Liên quan tới chi tiết bổ sung quy tắc ngày hết hạn, hiện tại xem như toàn bộ phiếu đã thông qua.

- Nửa năm này thì đại sự vụ quan trực ban chính là Thiên Hồng đúng không, như vậy, liền để cho cậu tới làm vai trò người đăng ký, sau khi buổi hội nghị này kết thúc, cậu liền có thể bắt đầu.

Hạ Hầu Khải nói, đồng thời mắt nhìn viên trợ lý của mình là Vương Mục Bắc.

- Lập tức tuyên bố cái nghị quyết này.

- Vâng.

Vương Mục Bắc nói.

Hắn ngồi ở bên cạnh, lập tức mở máy tính lên.

Kiểu hội nghị này nhiều lần, cũng sẽ chỉnh lý thông báo trên hệ thống thông tin của tập đoàn ngay trong thời gian diễn ra hội nghị, chứ không phải kết thúc buổi hội nghị mới tiến hành chỉnh lý thông báo.

Đây cũng là ý tứ của Hạ Hầu Khải.

Vị trợ lý Vương Mục Bắc này, nắm trong tay học vị tiến sĩ pháp luật cùng với học vị thạc sĩ về mặt văn học, vạch ra quy chế, chính là một tay hảo thủ, tuyệt sẽ không xuất hiện sai lầm trên phương diện câu chữ.

Lần hội nghị này, trong âm thầm có rất nhiều người đều chăm chú theo dõi.

Chi tiết liên quan tới cái quy tắc mới ban hành cho vị trí đại sự vụ quan dự bị vừa xuất hiện ở bên trong hệ thống thông tin của tập đoàn, lập tức khiến cho mọi người một phen kinh động.

- Cái gì, lần tuyển chọn người dự bị cho vị trí đại sự vụ quan sẽ hết hạn vào ngày thứ hai.

- Chính bản thân mình phải đi trình báo những công trạng đã đạt được, còn phải đăng ký chức vụ hiện tại trong Bộ sự vụ? Cuối cùng hạn xét duyệt công trạng sẽ hết hạn vào buổi trưa ngày thứ hai.

- Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra mà.

- Đúng vậy, muốn tranh giành vị trí dự bị đại sự vụ quan điều cấp thiết nhất bây giờ chính là phải nắm chặt thời gian.

Vẫn đang chán nản vì mắc kẹt ở trên đường, buồn bực ngán ngẩm nên Lâm Vi Vi lên mạng nội bộ của Bộ Sự Vụ Bộ xem tin tức liền phát hiện tin tức về quy tắc mới này, lập tức đưa cho Bạch Tiểu Thăng nhìn.

- Ồ?

Bạch Tiểu Thăng cũng rất ngạc nhiên.

- Bên kia đang họp à, lập tức tuyên bố nghị quyết thông qua? Thật thú vị.

- Nhìn kỹ một chút, xem thử còn tin tức gì khác không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận