Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 995: Ngươi có phải biến thái hay không



Tư lịch của Trầm Bồi Sinh có thể so với Hạ Hầu Khải. Năm đó chênh lệch vẻn vẹn chỉ có nửa bước thôi liền bỏ lỡ cơ hội ứng tuyển vào vị trí Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, trải qua sự việc này tâm cảnh của lão thay đổi rất nhanh, sau đó dùng mấy chục năm Tu Tâm Dưỡng Tính cho đến hiện tại có được cảnh giới "Tâm Định như núi, lù lù bất động".

Nhưng mà giờ phút này đây, Trầm Bồi Sinh muốn chửi “má nó”.

Ông ta muốn bắt Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh làm bàn đạp cho bước tiến của Lâm Ngọc.

Nhưng vì cái gì mà Bạch Tiểu Thăng lại điều tra ra được bọn hắn?

Mà quan trọng hơn là ở cái bước ngoặt quan trọng này.

Chẳng lẽ, hai người Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh này hành sự ngông cuồng không hề cố kỵ, đến mức độ làm cho người ta dễ dàng chú ý?

Trong lòng Trầm Bồi Sinh có chút tức giận.

Thiên tính vạn tính, hắn cũng không có tính toán đến trí thông minh của con mồi, không ngờ con mồi lại không biết sống chết tới như vậy tự đâm đầu vào lưới.

Trầm Bồi Sinh có loại cảm giác thức ăn đã đưa đến tận miệng rồi, còn có thể rơi đến miệng người khác.

Quả thực là tức đến chết người mà.

Trầm Bồi Sinh là người lúc nào cũng tao nhã lịch sự, thái độ cử chỉ ôn tồn sẽ không mắng chửi người khác, nhưng lúc này trong lòng lại nhịn không được muốn mắng chửi một phen.

- Trầm lão?

Bạch Tiểu Thăng thấy Trầm Bồi Sinh thật lâu không có đáp lại, nhịn không được gọi một tiếng.

Trầm Bồi Sinh lúc ban đầu nghe được phần tin tức này, hình như có chút kinh dị, nhưng cũng chỉ là phản ứng trong nháy mắt.

Sau đó, liền ngồi im như đang trầm mặc, đang suy tư.

Lấy nhãn lực kinh người của Bạch Tiểu Thăng hiện tại vậy mà còn nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng của Trầm Bồi Sinh.

Đây chính là nhân vật có tâm tính ngang ngửa với Hạ Hầu Khải a, Bạch Tiểu Thăng nhịn không được thầm cảm khái.

Chỉ có điều, hắn cũng tin tưởng rằng ngoại trừ hai vị này về mặt tâm tính đã đạt đến cấp bậc của nhân vật siêu phàm, còn những người khác, cho dù là cấp bậc đại sự vụ quan, cũng chạy không thoát khỏi khả năng quan sát ngày càng hoàn thiện của mình.

Đợi một thời gian nữa, dưới sự ma luyện của Hồng Liên mình có thể có đủ năng lực để xem thấu những tâm tư này của mấy người Lão tiền bối hay không?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhịn không được có chút chờ mong.

- Thật sự là không thể tin nổi, có tổng bộ tọa trấn ở đây, bọn hắn lại còn cả gan dám làm loạn như thế. . .

Sau một lúc trầm mặc Trầm Bồi Sinh mở miệng nói.

- Những sự tình mà bọn hắn phạm phải, đến cuối cùng là nghiêm trọng đến mức nào?

Tuy rằng vấn đề của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh bị Bạch Tiểu Thăng điều tra ra, nhưng hai tên kia cũng không phải ngu ngốc, hành sự coi như quỷ dị.

Trầm Bồi Sinh không tin Bạch Tiểu Thăng chỉ mới mấy ngày mà có thể đem cái vấn đề của hai người kia điều tra cặn kẽ.

- Bồi Sinh, cậu đến xem một chút đi.

Hạ Hầu Khải đã xem xong bản báo cáo mà Bạch Tiểu Thăng đưa cho, hơi nhíu mày rồi đưa cho Trầm Bồi Sinh xem.

Trầm Bồi Sinh tiếp nhận lật xem từng trang vô cùng tỉ mỉ.

Sau khi xem xong, trong lòng Trầm Bồi Sinh cảm thấy lạnh lẽo.

Bên trong bản báo cáo này của Bạch Tiểu Thăng, vậy mà đem toàn bộ vấn đề vi phạm của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh điểm qua một lượt.

Bạch Tiểu Thăng nói mình mới trở về mấy ngày mà thôi, mà có thể tra được đến mức độ này.

Trầm Bồi Sinh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng được.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn cho rằng bên trong thế hệ trẻ tuổi, Lâm Ngọc xem như kỳ tài thực sự, thuộc về rồng phượng trong loài người.

Cho nên hắn mới hết lòng bồi dưỡng Lâm Ngọc, mặc dù đối với tính tình của Lâm Ngọc đôi khi có nhiều bất mãn, nhưng thủy chung vẫn yêu thương che chở.

Hắn tin tưởng sẽ có một ngày, Lâm Ngọc sẽ chứng minh giá trị của bản thân mình.

Nhưng mà hiện tại xem ra, ngay cả bản thân Trầm Bồi Sinh cũng không thể không thừa nhận. Chàng trai trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng này, so sánh với Lâm Ngọc, tựa hồ lại càng tuấn kiệt hơn một bậc, tại vì sao không để cho mình sớm phát hiện chứ.

Trầm Bồi Sinh một mặt thưởng thức, một mặt trong lòng cảm thấy vô cùng ngưng trọng.

Bạch Tiểu Thăng này cho dù có giỏi đến mấy cuối cùng cũng không phải người của mình, không phải là học sinh của mình.

Đại sự vụ quan dự bị chính là sự tình cực lớn.

Cái cơ hội hiện tại này, không thể tuỳ tiện để cho Bạch Tiểu Thăng có được.

- Tiểu Thăng sự vụ quan, vấn đề liên quan tới hai người này, trong tay cậu nắm được chứng cứ đầy đủ à, điều tra tới mức độ nào rồi?

Trầm Bồi Sinh vừa nhìn báo cáo bên cạnh vừa hỏi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ là nói lại rõ ràng là hai người Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh có vấn đề, cũng liệt kê ra một bộ phận chứng cứ. Chỉ có điều, cuối cùng muốn xác định vi phạm trách nhiệm của một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, một vị sự vụ quan, còn cần càng nhiều chứng cứ tỉ mỉ xác thực hơn.

HIện tại, sự việc đã đến tình trạng này, hai bên đều để mắt tới cùng một người.

Vậy cũng chỉ có thể chiến đấu đến cùng và mỗi người đều tự tìm chứng cớ.

Xem thử ai có trình độ điều tra sâu hơn.

Dùng vấn đề này để phân cao thấp.

- Hiện tại, chứng cứ vẫn còn đang tiến hành chỉnh lý tập hợp, có điều thứ hai, hẳn là có thể chuẩn bị hoàn tất.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Xem ra, Tiểu Thăng sự vụ quan quả thật cẩn thận, không cam đoan nắm chắc sự việc thì không đánh a. Chuyện này rất tốt.

Trầm Bồi Sinh gật gật đầu, đem báo cáo đưa cho Trịnh Thiên Hồng.

- Bản báo cáo này cũng không vội nhìn, trước tiên tôi có thể đăng ký lên trên cho cậu. Tập hợp công trạng trong thời gian làm việc, cậu đã làm xong chưa?

Trịnh Thiên Hồng tiếp nhận phần báo cáo kia, không có nhìn kỹ, chỉ là lật thoáng qua một cái, liền cười nói.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đưa cho Trịnh Thiên Hồng một phần văn kiện đã in sẵn.

Từ lúc bọn hắn về tổng bộ, trước tiên ghé qua in ấn văn kiện, sau đó mới tới đây.

- Đây là bản tổng hợp những công trạng mà tôi đang sở hữu từ lúc thăng nhiệm sự vụ quan đến nay, hiện tại đây là phần văn kiện đã được in ấn, còn file văn kiện cũng sẽ gửi đến hòm thư của ngài.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tập văn kiện này không cần cho Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh xem qua.

Trịnh Thiên Hồng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

- Tiểu Thăng, vấn đề liên quan tới Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, cậu phải nắm chắc thời gian tiến hành điều tra, ngày thứ hai, tôi muốn có ở đây phần chứng cứ vô cùng xác thực.

Hạ Hầu Khải căn dặn một phen.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.

Một bên, Trầm Bồi Sinh nhìn Hạ Hầu Khải cười nói.

- Hạ tổng, Lâm Ngọc sự vụ quan cũng đang chờ đợi ở bên ngoài, trong lúc chúng ta đang họp, hắn lại vội vã muốn đến gặp ngài. Tôi nghe nói, hắn tựa hồ cũng có vấn đề muốn báo cáo lên trên, thật trùng hợp vấn đề của Lâm sự vụ quan cũng liên quan tới sự tình của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, có điều về nội dung tôi lại không biết cặn kẽ. Không bằng gọi hắn vào hỏi một chút. Nếu như, trong tay của Lâm Ngọc cũng có một phần chứng cứ về vấn đề của hai người kia, có thể cùng nhau xử lý một phen nha.

Lời nói của Trầm Bồi Sinh khiến cho Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, làm cho tâm thần hắn khẽ động. Trách không được vừa rồi Trầm Bồi Sinh nghe mình báo cáo lại có phản ứng ngạc nhiên kinh dị như vậy.

Nguyên lai Lâm Ngọc cũng phát hiện ra vấn đề của hai người kia.

Vậy mình. . . Đây có phải hay không coi như đem chuyện của Lâm Ngọc kết thúc rồi?

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới bộ dáng vừa rồi Lâm Ngọc rất phong độ để cho mình trước tiến vào trước tiên, lập tức có chút cảm giác buồn cười.

Không biết một lúc nữa Lâm Ngọc nếu là biết chuyện này, sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ. . .

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Ồ! Còn có chuyện này sao?

Hạ Hầu Khải ngoài ý muốn nhìn Trầm Bồi Sinh một chút, bên trong mắt có một tia ý vị thâm trường.

Lâm Ngọc quả thật phát hiện ra vấn đề, vậy tại sao vị lão sư Trầm Bồi Sinh này của hắn lại không biết rõ tình hình cơ chứ?

Có điều Hạ Hầu Khải không muốn suy đoán nhiều, liền nói.

- Gọi Lâm Ngọc vào đi.

Lần này, trợ lý Vương Mục Bắc của Hạ Hầu Khải không có mặt ở đây, Bạch Tiểu Thăng liền đi mở cửa, để cho Lâm Ngọc tiến vào.

- Hạ tổng, Trầm lão, Thiên Hồng đại sự vụ quan.

Lâm Ngọc tiến vào, đầu tiền lễ phép chào hỏi ba người trong phòng, sau đó hắn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái hắn hắn không rời đi mà vẫn đứng ở bên cạnh, vì thế cũng hướng hắn cười cười, nhưng trong lòng lại có một hai điểm hiếu kỳ.

- Lâm Ngọc, ta nghe nói cậu đang điều tra Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh?

Hạ Hầu Khải không loanh quanh lòng vòng, lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.

Lâm Ngọc sững sờ, âm thầm nhìn Trầm Bồi Sinh một chút.

Là lão sư nói sao?

- Vâng, Lục Tri Tâm là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Hà Tây cùng với Triệu Bắc Thanh sự vụ quan cấu kết với nhau, lợi dụng tài nguyên của tập đoàn. . .

Lâm Ngọc nghiêm nghị, lời lẽ hùng hồn chuẩn bị kể lại một phen.

- Những chuyện này chúng tôi đều đã biết rõ.

Hạ Hầu Khải ngắt ngang lời nói của Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc lập tức sững sờ.

Lão sư, nói nhiều như vậy sao?

Những chuyện kia không phải là nên để cho hắn tới nói sao?

- Chính là Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan nói, vừa rồi hắn đã hướng chúng tôi đệ trình báo cáo về vấn đề này rồi.

Trầm Bồi Sinh nói.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn còn. . .

Nộp báo cáo.

Hai mắt Lâm Ngọc trợn tròn lên như hai hạt châu, bất khả tư nghị nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh Thiên Hồng đem bản báo cáo của Bạch Tiểu Thăng đưa cho Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc vội vàng cầm lấy xem qua, cả người cảm thấy choáng váng.

Đây không phải phần báo cáo lão sư đã chuẩn bị cho hắn sao, làm sao Bạch Tiểu Thăng lại đoạt trước.

- Chuyện này là ngẫu nhiên thôi, tôi về thành phố Lâm Hải sớm mấy ngày, lại trùng hợp phát hiện, cho nên đã tùy ý điều tra một chút.

Bạch Tiểu Thăng rất là khiêm tốn nói.

Sự khiêm tốn này lại làm cho Lâm Ngọc có xúc động muốn đánh người.

Chỉ dùng thời gian mấy ngày, tùy ý điều tra một chút, liền có thể làm đến mức độ này sao?

Ngươi chính là đang cười nhạo Bộ Sự Vụ chúng ta đều là thùng cơm, còn Lâm Ngọc ta là cái thùng cơm lớn sao?

Trong lòng Lâm Ngọc lăn qua lộn lại câu nói này, kìm nén đến khó chịu, ngay giờ khắc này, hắn đặc biệt muốn nói với Bạch Tiểu Thăng rằng.

- Ngươi có phải biến thái hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận