Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 996: Hai người cùng thi đấu một trận đi



- Được rồi, chuyện khác để nói sau. Lâm Ngọc, không phải con có báo cáo về hai người Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh sao? Lấy ra đi!

Ở bên cạnh, Trầm Bồi Sinh trầm giọng nói.

Đây là đang nhắc nhở.

- Vâng!

Lâm Ngọc nhanh chóng đưa những thứ đã chuẩn bị xong đến trước mặt Hạ Hầu Khải.

Mặc dù chính mình ngu xuẩn bởi vì cái gì mà phong độ nhất thời, để cho Bạch Tiểu Thăng giành trước một bước, thế nhưng ngay lúc này, hắn không có thời gian để hối hận.

Phải để cho Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải thấy rằng, hắn cũng có tiến hành điều tra đối với hai người kia, mức độ điều tra tiến triển không kém gì Bạch Tiểu Thăng!

Nếu cứ như vậy mà để cho Bạch Tiểu Thăng đạt được phần công trạng này, thì cũng tương đương với việc lấy được vị trí đại quan sự vụ dự bị.

Lâm Ngọc không cam lòng!

- Nghĩ tới Lâm Ngọc ta đã trải qua bao nhiêu năm vất vả ở Bộ Sự Vụ, luôn luôn nghiêm túc kiềm chế bản thân, không dám có chút lười biếng nào.

- Công việc thường ngày đều cố gắng hoàn thành một cách tốt nhất! Mình mới là quan sự vụ giỏi nhất, mình mới chính là quan sự vụ kiểu mẫu!

- Cho đến hôm nay, vị trí đại sự vụ quan dự bị...

- Nên là của mình!

Lâm Ngọc giống như là một học sinh xuất sắc lâu năm, mang trong lòng niềm tôn nghiêm và kiêu ngạo của chính mình.

Đặc biệt là tại thời điểm này, hắn còn chưa hết hy vọng, đầu óc được ‘khai hóa’ rồi, càng cảm thấy chính mình mới xứng đáng có được cái vị trí kia.

Bạch Tiểu Thăng, một tên ‘học sinh xếp lớp’ bỗng dưng xuất hiện, cũng bởi vì đạt được sự ưu ái của Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, cộng thêm may mắn mà áp chế được hắn, còn muốn lấy đi chức vị thuộc về hắn.

Lửa giận trong lòng Lâm Ngọc bùng lên nóng rang.

- Vừa rồi mình đã quá ngu ngốc, để cho hắn đi trước một bước, suýt chút nữa làm hỏng đại sự của mình. Về sau, mình sẽ không ngu như vậy nữa!

Lâm Ngọc hung hăng suy nghĩ trong đầu.

Lần này, hắn muốn cạnh tranh đến cùng!

Hạ Hầu Khải lật xem bản báo cáo từ Lâm Ngọc, càng xem càng kinh ngạc:

- Không nghĩ tới mức độ điều tra của cậu không khác biệt lắm với Bạch Tiểu Thăng!

Câu nói này khiến cho Bạch Tiểu Thăng và Trịnh Thiên Hồng đều vô cùng ngạc nhiên.

Đụng hàng quần áo hay đi xe đụng hàng cũng không có gì lạ.

Nhưng chưa từng nghe nói, còn có vụ ‘đụng hàng’ trên công tác điều tra.

Tiến độ lại còn ngang nhau!

Càng ở ngay trong lúc tranh đoạt vị trí đại sự vụ quan dự bị!

- Chuyện này thú vị đây.

Hạ Hầu Khải khép bản báo cáo của Lâm Ngọc lại, mỉm cười nhìn hai người.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc cũng liếc nhau.

- Thực ra, hai người các cậu đã có công trạng, hai ngày trước tôi đã đặc biệt làm một cuộc thống kê. Đừng giật mình, hiện tại các cậu chính là nhân tài giỏi nhất trong các quan sự vụ, tôi so sánh công trạng của hai người, các cậu đoán thế nào...

Ánh mắt Hạ Hầu Khải có mấy phần phức tạp, lập tức hít sâu một hơi nói:

- Ngang hàng!

Ngang hàng?!

Kết quả này khiến cho Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc, thậm chí là Trịnh Thiên Hồng đều có cảm giác hơi đờ đẫn.

Chẳng qua bọn hắn cũng không quá kinh ngạc.

Tính toán qua công trạng của hai bên, không chỉ là một mình Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải.

Ngang hàng, xem như là kết luận mà Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải đưa ra.

- Bồi Sinh, ông cảm thấy xử lý chuyện này làm sao cho phải?

Trên mặt Hạ Hầu Khải hiện lên vẻ khó xử, trực tiếp hỏi Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh cười, nói:

- Hai vị quan sự vụ đều xuất sắc như thế, thật sự là chuyện may mắn của Bộ Sự Vụ chúng ta!

- Chuyện may mắn thì đúng là chuyện may mắn, nhưng cũng là chuyện phiền toái.

Hạ Hầu Khải cười khổ:

-Thời điểm này, lại là đợt tuyển chọn đại sự vụ quan dự bị!

Chuyện này không thể nâng đỡ ai được, cũng không được phép làm vậy!

- Nói là phiền phức, đúng thật là phiền phức.

Trầm Bồi Sinh cười nói:

- Nhưng nói là không phải phiền phức, cũng không phải phiền phức.

- Ồ?

Hạ Hầu Khải nhìn về phía ông ta.

Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Thiên Hồng và Lâm Ngọc cũng nhìn về phía Trầm Bồi Sinh.

- Nếu hai vị đều để mắt tới vụ án này, đồng thời tiến hành điều tra đến mức độ này rồi, vậy thì cùng thể hiện năng lực cá nhân, xem đến cuối cùng ai nắm được chứng cứ càng quan trọng hơn. Trong vụ vi phạm của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, số lượng chứng cứ nhiều ít, cuối cùng giao cho bên tư pháp xử lý, kết án cũng không giống nhau. Để xem, lấy kỳ hạn cuối là mười hai giờ trưa thứ hai, để cho bọn họ cùng tranh đấu một trận, kiểm chứng năng lực cá nhân, cũng không có gì không tốt.

Trầm Bồi Sinh nhìn về phía Hạ Hầu Khải, hỏi:

- Hạ lão, ngài nghĩ sao?

Trịnh Thiên Hồng cũng nhìn về phía Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải gật đầu đồng ý, nói tiếp:

- Chỉ còn biện pháp này thôi! Hai người các cậu cảm thấy thế nào?

- Mọi việc đều nghe theo Hạ tổng sắp xếp!

Lâm Ngọc nói.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, nói:

- Tôi không có ý kiến.

- Được rồi, quyết định như vậy đi!

Lúc này Hạ Hầu Khải đánh nhịp, mỉm cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc, nói:

- Hai vị, bắt đầu từ hiện tại, hãy tiến hành một trận đấu cá nhân, thời gian là hai ngày này!

Như vậy xem như đã quyết định xong.

Ba người Hạ Hầu Khải lại căn dặn một lượt, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Ngọc mới xin phép rời khỏi.

Hai người lần lượt bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.

Đến ngoài cửa, Lâm Ngọc không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ở sâu trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc:

- Không nghĩ tới, hai người chúng ta còn phải tiến hành một trận đấu với nhau!

Bạch Tiểu Thăng cười cười nói:

- Đúng thế, mong rằng quan sự vụ Lâm Ngọc xuống tay lưu tình.

- Điều đó không có khả năng!

- Đúng ah, vậy hai ta cùng chờ đến ngày công bố kết quả cuối cùng đi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Vị trí đại sự vụ quan dự bị thật sự là hấp dẫn, tôi thấy quan sự vụ Lâm Ngọc có lòng tin rất lớn. Mà tôi, cũng là tình thế bắt buộc!

- Vậy thì hai ta so tài một chút!

- Được, so thì so!

Hai người này cùng nhìn nhau cười một tiếng, nhưng trong đó lại đều không có nhiều ý cười.

Sau đó, hai người đều tự quay người rời đi.

- Anh Tiểu Thăng... quan sự vụ Bạch, tình hình thế nào rồi, tại sao em thấy anh cùng vị quan sự vụ Lâm Ngọc kia có chút không đúng?

Lâm Vi Vi tới đón, mắt nhìn theo bóng lưng của Lâm Ngọc, ngạc nhiên nói.

- Mơ hồ có mùi thuốc súng đâu đây.

Lôi Nghênh cũng nói.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, nói:

- Mâu thuẫn rồi, có thể không có mùi thuốc súng sao?

- Hả...?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngạc nhiên.

- Đi thôi, trên đường về văn phòng tôi sẽ từ từ nói với hai người.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc rời đi không lâu, Trầm Bồi Sinh và Trịnh Thiên Hồng cũng lần lượt chào tạm biệt, đi ra từ văn phòng của Hạ Hầu Khải, quay về phòng làm việc riêng của mình.

Trên đường, Trầm Bồi Sinh vừa đi, vừa dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn.

Cất điện thoại di động đi, trong ánh mắt Trầm Bồi Sinh ẩn ẩn lập lòe ánh sáng.

- Lần này, mình phải trợ giúp Lâm Ngọc leo lên vị trí đại sự vụ quan dự bị.

- Nhưng mà, cũng không thể xem nhẹ khả năng giành chiến thắng của Bạch Tiểu Thăng! Nếu như cậu ta thắng...

- Có lẽ mình nên suy nghĩ kỹ thêm một chút!

Trầm Bồi Sinh đi thẳng trở lại phòng làm việc của mình, đi đến cửa, lại gọi điện thoại cho Lâm Ngọc.

- Thưa thầy, nếu ngài có chuyện, bây giờ con sẽ đi qua.

Lâm Ngọc nói trong điện thoại.

- Hai ngày này là khoảng thời gian đặc biệt, ta không tìm con, con cũng không cần tới gặp ta, vẫn là tránh đi hiềm nghi.

Trầm Bồi Sinh nói:

- Chứng cứ liên quan tới Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh đã sưu tập được tám chín phần mười, nhưng mà con còn phải chờ một chút, chậm nhất là cuối tuần này, ta để người của mình đưa qua cho con! Hiện tại con nắm được nhiều thêm một ít chứng cứ, phần thắng sẽ nhiều thêm một phần!

- Thưa thầy, con cũng muốn tự mình tham gia vào trong đó.

- Không được, con bước vào vụ này hơi trễ. Việc con cần phải làm là dưới tình huống tất cả các chứng cứ đều đầy đủ, học thuộc lòng rồi nhớ kỹ, hãy nhớ lấy rằng đây đều là thành quả điều tra của con!

Trầm Bồi Sinh lại tha thiết nhắc nhở các chuyện liên quan.

- Vâng!

Cuối cùng, đặt điện thoại xuống, Trầm Bồi Sinh liếc nhìn thời gian, thì thào nói:

- Mình rất tò mò, Bạch Tiểu Thăng có thể thu thập được số lượng chứng cứ nhiều đến đâu!

Bên phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vừa mới trò chuyện xong.

Biết được Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Ngọc xung đột nhau ở phương diện điều tra, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng rất giật mình.

- Thật sự là trùng hợp đấy, tuy nhiên đối thủ cạnh tranh lần này, chắc là sẽ không dùng âm mưu thủ đoạn gì với chúng ta nhỉ?

Lâm Vi Vi cười nói.

Lâm Ngọc ngay thẳng cương chính, cũng để lại chút ấn tượng tốt cho cô.

- Ai mà biết được. Đúng rồi, bên này không có trà, Vi Vi, em qua bên hậu cần, chọn mấy loại trà tốt về đây đi.

Bạch Tiểu Thăng duỗi người một cái.

- Vâng.

Lâm Vi Vi cười một tiếng, lập tức rời đi.

Bộ Hậu Cần ở không xa, Lâm Vi Vi qua lại hai nơi không mất nhiều thời gian, liền lấy được mấy loại Hồng Trà và Lục Trà cao cấp đi trở về.

Trên nửa đường, cô bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình ở sau lưng.

- Chị Bạch Oánh? Là chị sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận