Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 997: Fan cuồng của Bạch Tiểu Thăng?



Chị Bạch Oánh?

Lâm Vi Vi sững sờ, đó là tên giả cô đã dùng, cô tự nhiên là nhớ kỹ ở trong lòng, cùng với việc nhớ tên của mình cũng không khác gì nhau.

Bất quá đây là Bộ Sự Vụ, có ai ở nơi này mà dùng tên gọi này để xưng hô với cô chứ?

Lâm Vi Vi xoay đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, thần sắc kích động đang đạp trên giày cao gót mà bước nhanh đến.

Gót nhỏ giẫm trên mặt sàn phát ra âm thanh thanh thúy, nghe đặc biệt êm tai.

Nhìn thấy gương mặt kia, Lâm Vi Vi lập tức bừng tỉnh.

Đây không phải là một trong những trợ lý sự vụ quan ở Lý Khâu Sơn sao.

Là trợ lý sự vụ của Triệu Bắc Thanh – Dư Doanh!

Không nghĩ được ở nơi này lại có thể gặp lại cô ấy.

Trùng hợp đến như vậy sao.

Lâm Vi Vi cũng là có chút ngoài ý muốn.

Lúc đó, bọn họ vì để tránh phiền phức nên tất cả đều đã dùng tên giả.

Bây giờ gặp mặt lại, để cho người ta biết được mình dùng tên giả không phải rất lúng túng hay sao.

- Là tiểu thư Dư Doanh à, thật là đúng dịp mà !

Lâm Vi Vi rất nhanh trấn định lại, nhìn cô gái kia cười một tiếng.

Chỉ cần trò chuyện vài ba câu rồi đường ai nấy đi, không cần phải nói rõ ràng mới là tốt nhất.

Trong tâm lý Lâm Vi Vi tính toán như thế.

- A… Chị cầm nhiều đồ như thế, để cho em cầm giúp cho!

Dư Doanh vô cùng nhiệt tình.

Lâm Vi Vi đến cả cơ hội để cự tuyệt cũng không có, liền bị “đoạt” đi mấy bình Trà Diệp.

- Em đưa chị trở về.

Dư Doanh cười hì hì nói.

- Không cần đâu.

Lâm Vi Vi cũng cười một tiếng rồi cự tuyệt.

- Cần mà! Cần mà! Các anh chị đã cứu giúp em, nên em cũng rất muốn nhìn xem sự vụ quan Lâm Thăng một chút, còn có anh Phương Thành để tỏ rõ lòng biết ơn của em.

Dư Doanh phi thường cố chấp, vẻ mặt vui cười ngọt ngào nói.

Lâm Vi Vi liên tục nhã nhặn từ chối, Dư Doanh thì liên tục kiên trì.

Đến cuối cùng thì Lâm Vi Vi cũng đành từ bỏ.

Xem ra thì giấy cũng không gói được lửa.

Nếu đã như vậy thì cứ gặp gỡ qua một lần đi, cũng không có vấn đề gì to lớn lắm.

Lâm Vi Vi mang theo Dư Doanh một đường đi trở về.

Trên đường, Dư Doanh như một con chim hỷ thước, líu ríu không ngừng.

Cô bé này tựa hồ như không có một dáng vẻ tâm nhãn gì.

Thậm chí Dư Doanh còn tiến sát bên tai Lâm Vi Vi, nói với cô rằng bản thân mình không thích làm việc ở nơi của sự vụ quan Triệu Bắc Thanh, nói rất là nhiều thứ, sự vụ quan Triệu Bắc Thanh không cho cô tiếp xúc gần.

- Làm cho em giống như là người ngoài ở trong cục.

Dư Doanh từng đợt bi ai, lại có chút ít hâm mộ đối với Lâm Vi Vi mà nói:

- Vẫn là số của chị tốt, chị Bạch Oánh! Chị nhìn xem sự vụ quan Lâm Thăng đối với chị tốt biết bao nhiêu, thật sự rất yên tâm a! Nếu như em cũng có thể làm việc cùng với sự vụ quan tốt như thế thì thật tốt biết bao.

Đối mặt với những lời nói như thế, Lâm Vi Vi cũng chỉ cười một tiếng, không mặn không nhạt mà trả lời.

- Sự việc chúng ta cùng với sự vụ quan là chức trách công việc mà, cũng không phải là đối tượng tìm hiểu thì có cái gì mà tốt với không tốt. Chỉ cần chúng ta làm việc không thẹn với lòng của mình là được rồi.

- Chị Bạch Oánh nói rất đúng, là em quá mức tùy hứng rồi.

Dư Doanh lè cái đầu lưỡi ra làm mặt xấu.

Lâm Vi Vi dẫm chân xuống, ngừng lại.

- Ủa? Chị Bạch Oánh, chị tại sao lại không đi nữa?

Dư Doanh kinh ngạc nói.

Lâm Vi Vi bỗng nhiên cười với cô một tiếng rồi hỏi:

- Dư Doanh, em đã từng đi ra công tác ở bên ngoài lần nào chưa?

- Em có đi rồi nhưng mà cực ít, sao thế?

Dư Doanh ngạc nhiên hỏi.

- Vậy thì em biết rõ, lúc ra ngoài đôi khi để cho tiện, những trợ lý sự vụ chúng ta thậm chí là sự vụ quan sẽ dùng tới tên giả.

Lâm Vi Vi nói.

Dư Doanh hai mắt tỏa sáng, liên tục gật gật đầu:

- Đúng thế, em đã từng nghe qua! Cảm giác rất xuất sắc! Bất quá em lại không có như thế!

Cô gái này có vẻ hơi ngốc lại đáng yêu, làm thế nào lại có thể lên làm được trợ lý sự vụ quan được nhỉ. Không phải nói là trợ lý sự vụ quan đều là tuyển từ tổng giám đốc công ty con sao.

Lâm Vi Vi có cảm giác khó thể tưởng tượng được, cô gái Dư Doanh này là tổng giám đốc có thể quản lý được một công ty con sao.

Như thế thì như thế nào.

- Chị Bạch Oánh, chị nói những cái này với em để làm gì?

Dư Doanh trưng ra một vẻ mặt khó hiểu trừng lớn đôi mắt mà hỏi.

Lâm Vi Vi cười nói:

- Kỳ thật, chị không phải tên là Bạch Oánh, sự vụ quan Lâm Thăng cũng không phải tên gọi là Lâm Thăng. Phương Thành cũng không phải tên gọi là Phương Thành.

- Sao?

Dư Doanh sững sờ, vẻ mặt mờ mịt tựa hồ như nghe không hiểu.

Lâm Vi Vi hướng về phía một cánh cửa văn phòng bĩu bĩu môi.

- Chúng ta đến rồi.

Dư Doanh mờ mịt nhìn về cánh cửa văn phòng, ở trên cửa có treo một cái bảng tên, đánh dấu rõ ràng trong căn phòng này là người nào đang sử dụng.

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng!

Dư Doanh đầu tiên là thì thào nói, lúc nhẩm đến tên Bạch Tiểu Thăng, âm thanh trực tiếp cao lên một quẳng tám, mặt mũi tràn đầy biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

- Thật có lỗi, lúc đấy bọn chị không nghĩ muốn lừa gạt em.

Lâm Vi Vi nói.

Lúc đó thật sự là muốn lừa gạt, nhưng mà bây giờ không thế nói như thế được.

- Lúc đó bọn chị…

Lâm Vi Vi còn muốn giải thích thêm, lời nói còn chưa dứt thì thấy Dư Doanh trừng lớn đôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một mảng ửng hồng, thần tình vô cùng hưng phấn mà nhìn Lâm Vi Vi.

Như là đang nhìn thấy thần tượng vậy.

- Chị Bạch Oánh, chị là người làm việc cùng với sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng!

Dư Doanh hưng phấn ôm chặt lấy hai tay, đôi mắt mang đầy vẻ sùng bái như muốn nhanh chóng tràn ra.

- Sao!

Lâm Vi Vi ngạc nhiên luống cuống, lên tiếng.

- Thật sự là quá lợi hại! Chị như thế mà lại là làm việc cùng với sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng!

- Anh ấy là thần tượng của em, là sự vụ quan mà em sùng bái nhất!

- Ông trời ơi, lúc ấy em nên để cho anh ấy ký tên cho em một cái.

- Không được, không được! Một lát nữa em phải để anh ấy ký tên cho em một cái.

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đang ở bên trong à, như vậy em có thể đi vào cùng với chị có được không!

Dư Doanh thét lên chói tai liên mồm nói chuyện, cử chỉ điên rồ. Lâm Vi Vi một câu cũng không nói chen vào được.

- Làm cái gì mà nhao nhao lên thế?

Cánh cửa văn phòng bị kéo ra, Lôi Nghênh thò đầu ra, lập tức nhìn thấy hai người đứng ở cửa bèn sững sờ.

Vi Vi thì còn dễ nói nhưng mà cái cô gái đứng ở bên cạnh này...

Còn không phải là cô gái tên Dư Doanh kia sao.

Chỉ là bất quá làm sao cô ta giống như ăn phải thuốc kích thích vậy.

Bản thân Lôi Nghênh cũng giật nảy cả mình.

- Em muốn gặp sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng thì bước vào đi.

Lâm Vi Vi chỉ chỉ bản thân mình rồi chỉ chỉ Lôi Nghênh.

- Chị tên là Lâm Vi Vi, còn anh ta tên là Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi lại nói với Lôi Nghênh một câu:

- Trên đường tình cờ gặp được tiểu thư Dư Doanh, tựa hồ như là Fan của sự vụ quan Bạch.

- Ồ?

Lôi Nghênh kinh ngạc vô cùng.

Thì ra là làm sự vụ quan cũng có thể có được Fan? Không thể nào tưởng tượng được nổi!

Giờ phút này Bạch Tiểu Thăng đang ở trong phòng sửa sang lại tư liệu.

Ngày kia chính là thứ hai, hắn tính toán muốn đi gặp mặt Lý Khâu Sơn thương lượng một chút. Chứng cứ bên phía bọn họ cùng với hắn đi ra làm nhân chứng.

Nghe được tiếng nói chuyện một lúc, tiếng bước chân, Bạch Tiểu Thăng nâng đầu lên duỗi người một cái rồi nói.

- Trở lại rồi à Vi Vi!

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng.

Một tiếng rít truyền đến, làm cho Bạch Tiểu Thăng giật nảy hết cả mình.

Dư Doanh kích động đến mức khó nhịn được chạy qua, hai con mắt như muốn tỏa ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng. Trên gương mặt như được bôi lên một lớp phấn màu hồng, bốn phần thẹn thùng, sáu phần đáng yêu.

Lại thêm nguyên bản cô là một cô gái đáng yêu, rất xinh đẹp, với vẻ mặt biểu hiện như thế, đơn giản làm cho trái tim người ta đập thổn thức.

- Cô là…

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

- Là Dư Doanh, em chính là người ngày đó được các anh cứu giúp đó. Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, anh quên rồi sao.

Dư Doanh điềm đạm đáng yêu, hình như có chút thất lạc.

- Em là Fan của anh !

- Hả, anh nhớ ra em rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Dư Doanh lập tức kích động mà gọi, trong miệng ríu rít không ngừng.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Vi Vi một chút, Lâm Vi Vi thì cười khổ lầm bầm một tiếng:

- Trên đường tình cờ gặp.

Dư Doanh ở văn phòng của Bạch Tiểu Thăng nghỉ ngơi nửa giờ, cái bộ dáng kia, đơn giản là Bạch Tiểu Thăng nói cái gì thì cô đều một mực kiên định không đổi đi làm. Mười phần là Fan cuồng.

Cuối cùng, Dư Doanh dưới sự khuyên nhủ của Lâm Vi Vi mới tạm thời rời đi, bất quá trước khi đi, cô biểu thị về sau sẽ bồi thường cho.

Trước khi rời đi, Dư Doanh còn muốn Bạch Tiểu Thăng ký tên cho mình, sau đó xem nó như bảo bối mà ôm ở trong ngực.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ở trong mắt cũng chỉ biết bất đắc dĩ.

Dư Doanh rời đi, ở Bộ sự vụ quẹo vài lần, sau khi đi cực xa, cái biểu lộ hoa si vừa rồi thu lại, nhìn một chút lên tờ giấy mà Bạch Tiểu Thăng ký tên mỉm cười. Một cánh tay khác của cô giơ lên, ngón tay ngọc vẽ ở trong không khí.

- Chữ này, ngược lại là rất khó có thể bắt chước được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận