Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 998: Chúng ta cùng vui vẻ trò chuyện nào



Hôm thứ sáu, đã có hơn mười vị quan sự vụ gửi báo cáo lên đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng.

Khai báo công trạng hiện tại và đăng ký công việc.

Bọn hắn đều có ý muốn leo lên vị trí đại sự vụ quan dự bị.

Đây đều là những nhân vật nổi bật trong đội ngũ quan sự vụ, đều có người ủng hộ phía sau, đều cảm thấy còn có thể tranh giành một trận.

Mà phần còn lại, tính ra đến hàng trăm quan sự vụ, đều giữ yên lặng và chỉ chuẩn bị xem náo nhiệt.

Bọn họ tự biết rõ ràng tình hình lúc này.

Trong quá khứ, có Lâm Ngọc tọa trấn, giống như người khổng lồ chắn ở trước mắt, dựng lên một ngọn núi nguy nga to lớn.

Hiện giờ, lại thêm một Bạch Tiểu Thăng, như là có thêm một dòng sông lớn, nằm ngang ở trên con đường phía trước.

Trèo núi lội sông?

Sợ rằng bọn họ không có đủ thể lực mạnh mẽ như vậy.

Đám người rất ăn ý, chỉ đứng cắn hạt dưa xem kịch hay, thậm chí còn có người đặt cược đánh cược, cược Bạch Tiểu Thăng hay là Lâm Ngọc sẽ là người giành chiến thắng cuối cùng.

Trước khi tan việc, Trịnh Thiên Hồng đưa bảng danh sách ứng cử viên đến chỗ Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải xem xong, không nhịn được lẩm bẩm một câu:

- Lần này, số lượng ứng cử viên ít đến lạ thường, đều tự biết không có phần thắng đây mà.

- Thật sự là hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc quá mức kiệt xuất, chênh lệch quá lớn với những người bên ngoài.

Trịnh Thiên Hồng cười nói.

Đây coi như là một kỷ lục ghi chép nho nhỏ, ghi lại số lượng ứng viên ít nhất tham gia vào tranh giành vị trí đại sự vụ quan dự bị.

Tuy nhiên, công việc của Trịnh Thiên Hồng lại trở nên nhẹ nhõm hơn không ít. Thứ sáu thoáng cái qua đi, cả thứ bảy và chủ nhật, đều không có người nào hứng thú đi làm phiền vị đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng này.

Không biết đến thứ hai, có thể gia tăng thêm mấy vị.

Bên phía Bạch Tiểu Thăng.

Trong khoảng thời gian của ngày còn lại này, Bạch Tiểu Thăng ngoài việc chỉnh lý tư liệu phải dùng vào thứ hai, còn cùng nói chuyện với bên phía Lý Khâu Sơn, ước định một thời điểm gặp mặt vào thứ bảy, trao đổi về những sự tình cần làm chứng.

Bạch Tiểu Thăng đang bận, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không nhàn rỗi, đi xử lý giấy phép chứng nhận tạm thời cho đám người Lý Khâu Sơn.

Tổng bộ khu Đại Trung Hoa tập đoàn Chấn Bắc quản lý vô cùng nghiêm ngặt.

Không phải ai cũng có thể đưa người đi vào, đặc biệt là đi vào khu vực trọng yếu.

Dù là quan sự vụ đích thân muốn dẫn người vào, cũng phải làm giấy chứng nhận ra vào tạm thời, đây là quy định kiên quyết.

Giấy phép ra vào tạm thời là một thẻ giấy nhựa, làm thành một huy hiệu đeo trước ngực, bên trên có ảnh chụp chân dung, tính danh và tin tức khác, ở giữa thẻ còn cần có chữ ký của quan sự vụ dùng để xác minh.

Ảnh chụp và thông tin liên quan, bọn người Lý Khâu Sơn chỉ cần gửi bản điện tử, bên này có đầy đủ dụng cụ, rất dễ dàng giải quyết toàn bộ.

Đối với thời gian xử lý, văn phòng sự vụ chung cần một thời gian để làm việc.

Bạch Tiểu Thăng không cần.

Hắn là quan sự vụ kiểu mới, một phần quyền hạn tương đương với đại sự vụ quan, xử lý trong trường hợp này chỉ cần dùng 30 ~ 40 phút mà thôi.

Hai tỉ lệ so sánh thực sự là chênh lệch cách xa, để khi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cầm được mọi thứ, nhóm trợ lý sự vụ chờ đợi ở bên cạnh đều mang vẻ mặt sợ hãi thán phục, ánh mắt lại tràn đầy hâm mộ.

Người phụ trách ở đây, còn không ngừng tỏ vẻ áy náy với đối với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:

- Thực ra, chúng tôi nên đưa qua mới đúng, chỉ là hôm nay nhiều người tới làm, thật sự là không rút người ra được, hai vị vất vả rồi!

Chưa từng nghe qua người làm việc ở chỗ này lại khách khí như thế, những người chờ đợi không thể nói được gì.

Vì vậy trên đường trở về, Lâm Vi Vi đều cảm khái.

- Đặc quyền, thật sự là thoải mái mà!

Sau khi chờ được hai người Lâm Vi Vi trở về, Bạch Tiểu Thăng xem qua thẻ ra vào, đưa lại cho Lâm Vi Vi cất kỹ, cười nói:

- Anh đã hẹn mấy người Lý Khâu Sơn, giữa trưa ngày mai mời bọn họ ăn cơm trưa.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta có cần phải lịch sự quá như thế không? Chúng ta cũng coi như là giúp bọn họ báo thù, nói ra, bọn họ nên mời mới đúng.

Lâm Vi Vi nói đùa.

- Những người đấy đều có tiền mà.

Lôi Nghênh trêu đùa.

- Chẳng lẽ anh lại muốn ăn ở quán ven đường?

- Vậy quên đi!

Năm nay, vì công việc, bọn hắn cũng ăn ở quán ven đường không ít, cho nên sau khi trở về, dự định thoải mái đền bù tổn thất một lượt.

- Lần này muốn giành chiến thắng, vẫn là phải dựa vào bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi đã phân tích qua, những gì chúng ta có thể tìm thấy được, Lâm Ngọc nhất định cũng có thể tìm được, dù sao đều là phát hiện từ thông tin của hệ thống Bộ Sự Vụ, còn là đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng hỗ trợ. Mà Lâm Ngọc có đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh hỗ trợ, chứng cứ nắm giữ được chỉ nhiều hơn chứ không ít!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mang vẻ mặt nghiêm túc, hơi gật đầu.

- Tôi nghĩ chúng ta có thể quyết thắng bại hay không, mấu chốt ở trên thân mấy người Lý Khâu Sơn!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng khẳng định.

Sau đó, hắn lại cười một tiếng, thần bí nói:

- Hơn nữa, Vi Vi này, giá trị của mấy người Lý Khâu Sơn này có thể không chỉ là cung cấp chứng cứ đấy.

- Ừm?

Bạch Tiểu Thăng nói lời này, khiến cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh khẽ giật mình.

Ngoại trừ có thể cung cấp chứng cứ, mấy người Lý Khâu Sơn còn có thể làm cái gì?

Hai người nhìn nhau, nét mặt đều tỏ vẻ không hiểu.

- Anh Tiểu Thăng, anh nói như vậy cuối cùng là có ý gì ạ?

Lâm Vi Vi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng hé miệng cười một tiếng, cũng không trả lời, nhưng mà bên trong nụ cười lại lộ ra một tia giảo hoạt.

- Đến sáng mai, hai người sẽ biết!

Thời gian còn lại trong ngày cũng không có chuyện gì nữa.

Ngày hôm sau, tới gần giữa trưa, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ra ngoài, đi tới một nhà hàng sang trọng ở Lâm Hải.

Nơi đó cũng coi như là có chút danh tiếng, ngày cuối tuần khá đông khách, nếu không gọi đặt trước, rất khó có bàn ngồi.

Nhưng ngày hôm qua, Bạch Tiểu Thăng đã dặn Lâm Vi Vi đặt phòng tốt.

Thời điểm bọn hắn đến là mười một giờ, đi vào không đến năm phút đồng hồ, nhân viên phục vụ vừa mới bưng trà lên, cửa phòng liền bị đẩy ra.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ khác, đại thúc Lý Khâu Sơn, gã cơ bắp Ngô Đông, người phụ nữ duy nhất Phiền Tư Tuệ, hai người đàn ông lúc động thủ bị Lôi Nghênh dùng hai giây hạ gục là Vương Khúc Lâm và Trần Gia Nhất, còn có tên đeo kính trông cửa Vu Tam Tư, lần lượt nối đuôi nhau đi vào.

Gặp lại Bạch Tiểu Thăng, những người này còn có chút xấu hổ, dù sao thời điểm lần đầu gặp mặt nhau, vụ huyên náo đó không hề vui vẻ gì.

Bọn họ đều bị đánh đập một trận.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy đón tiếp.

- Quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng!

Lý Khâu Sơn là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi Bạch Tiểu Thăng, trên mặt của ông ta còn có chút kích động.

Ngày hôm qua, Bạch Tiểu Thăng báo tên thật của mình cho bọn họ biết. Bởi vì giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa gì, ăn nói rõ ràng, cũng là một loại thẳng thắn.

Đừng nhìn đám người Lý Khâu Sơn này hiện giờ đang chán nản, cuộc sống không được tốt lắm, nhưng mà lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nếu cần đi tìm hiểu thông tin cơ bản của một người, vẫn có thể làm được.

Còn nữa, với ba từ nổi tiếng ‘Bạch Tiểu Thăng’, ở tổng bộ thực sự là tiếng nói có uy tín.

Cần tìm hiểu thông tin cũng không có quá nhiều khó khăn.

Khi biết được những câu chuyện của Bạch Tiểu Thăng, bọn người Lý Khâu Sơn đều kinh hãi suốt cả một ngày.

Hai kẻ gài bẫy hại bọn họ thê thảm là Triệu Bắc Thanh và Lục Tri Tâm, hai người đó cũng bất lực không làm cách nào chống lại đối thủ như vậy, loại nhân vật tầm này, ở trong tay Bạch Tiểu Thăng đã bẻ gãy chừng một số lượng lớn!

Càng khoa trương hơn là có một vị Trần Cửu Thiên, so ra còn cao hơn một cấp.

Cũng bị Bạch Tiểu Thăng bắt lại!

Sau khi bọn người Lý Khâu Sơn ngạc nhiên xong, càng thêm vô cùng kính sợ.

Nhìn vào chàng thanh niên hiền hòa trước mắt, mấy người thực sự đều không thể nào mà tin tưởng.

Điệu thấp, nội liễm và ôn hòa.

Đây chính là nhân vật ‘Bạch Ma đầu’ của Bộ Sự Vụ khu Đại Trung Hoa thuộc tập đoàn Chấn Bắc, chỉ nghe đến thôi đã biến sắc sao?

Hình tượng không hợp nhau chút nào!

- Nào, mời mọi người ngồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười mời họ ngồi xuống, cử chỉ rất nhã nhặn.

Những người kia lại đều không ngồi xuống ngay theo lời mời.

- Anh... Thật sự là vị quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng kia sao?

Phiền Tư Tuệ không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, mở miệng hỏi trước.

- Chính là Bạch Ma đầu?

Ngô Đông trừng mắt, trực tiếp hỏi.

Có phải Ma đầu hay không, ngày ấy, Bạch Tiểu Thăng tung cú đá kia đã đủ ‘ác’ rồi.

- Thu thập mấy người giống như Triệu Bắc Thanh?

Vu Tam Tư cũng nâng cặp kính mắt, kinh ngạc hỏi.

Vương Khúc Lâm và Trần Gia Nhất thậm chí là dùng ánh mắt lom lom, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng để chờ câu trả lời.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Thông tin các vị nhận được thật sự là rõ ràng, thăm dò được không ít sự tình liên quan đến tôi.

- Nào đừng đứng đó nữa, cùng ngồi xuống đi, chúng ta có thể vui vẻ trò chuyện cùng nhau!

Bạn cần đăng nhập để bình luận