Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 102: Lịch Sử Huy Hoàng Năm Xưa

Thành phố nơi đây tràn ngập sắc thái của khoa học kỹ thuật hiện đại nhưng lại vô cùng hoang vắng.
Chỉ có từng tòa nhà cao tầng lạnh lẽo đứng sừng sững.
Cố Trường Khanh đi thẳng đến trung tâm thành phố, không bao lâu sau, một toà nhà cao ba trăm tầng đã hiện ra trước mắt.
Bước tới bên ngoài cánh cửa lớn của tòa nhà, có một đội quân người máy đang nghiêm cẩn đứng canh giữ.
Cố Trường Khanh tới gần, vốn còn đang chuẩn bị ra tay thì bỗng thấy chúng nó đã tránh ra một con đường, không hề có hành động công kích.
Cố Trường Khanh hơi ngạc nhiên, có điều thấy vậy thì vẫn nhanh chóng bước vào tòa cao ốc được vòng tròn sao bao phủ.
“Hoan nghênh đến với tòa cao ốc trung tâm đầu tiên.”
Mới vừa bước vào bên trong, trước quầy tiếp tân trong đại sảnh có một người máy nữ có hình dạng tương tự nhân loại liền tiến lên mỉm cười chào hỏi.
Cố Trường Khanh nhìn ra cô ta là người máy, bèn thuận miệng hỏi: “Thành phố này có lai lịch gì?”
Hắn không có siêu não của nền tảng Siêu Thần, cũng không biết quá nhiều chuyện, bởi vậy chỉ có thể hỏi thăm người máy trước mặt.
Nữ người máy vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, đáp: “Xin chào, đây là tòa nhà trung tâm đầu tiên của thành phố Đế Quốc Lam Tinh, ở trong văn phòng tổng tầng ba trăm sẽ có tất cả những gì mà ngài muốn biết.”
Cố Trường Khanh nghe thế thì không hỏi nữa, đi tới thang máy cách đó không xa, ấn tầng ba trăm.
Thang máy bắt đầu khởi động, sau khi đóng cửa thì nhanh chóng đi lên.
Không bao lâu sau thì dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
Đập vào mắt chính là hành lang thông nhau từ mọi hướng, trên vách tường đều có ký hiệu dẫn đường.
Cố Trường Khanh đi theo ký hiệu, đi vào văn phòng tổng.
Rất nhanh, hắn đã dừng lại ở bên ngoài cửa lớn.
Tích!
Trên thiết bị điện tử ở bên cạnh bỗng nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng bao phủ Cố Trường Khanh:
“Nghiệm chứng thân phận thành công, chủng tộc: nhân loại mới: hoan nghênh!”
Một thanh âm máy móc vang lên, cửa văn phòng tổng chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt chính là một văn phòng tràn ngập cảm giác của khoa học kỹ thuật hiện đại, bên trong có phòng ngủ, phòng chiến đấu mô phỏng, phòng bế quan.
Vù!
Cố Trường Khanh vừa đi vào, quang não trên bàn làm việc bỗng lóe lên, chiếu ra hình ảnh của một người đàn ông oai hùng mặc quân trang màu đen không giận tự uy.
. . .
Bên ngoài khu vực đầu tiên của thành phố, đám người Trương Hổ đều đang ở đây, cả đám đã chờ hơn mười phút mà vẫn không thấy có tiếng động gì truyền ra.
“Không thấy có động tĩnh gì, chúng ta đi vào tìm kiếm thử xem.”
Trương Hổ gọi: “Hầu Vương.”
“Hửm? Có thể tiến vào thành rồi sao?”
Hầu Vương cầm theo gậy Kim Cô đi tới, sau khi dung hợp với siêu văn Đại Thánh Hắc Ám, nó đã có khả năng nói được tiếng người tương đối lưu loát.
Trương Hổ gật đầu, “Ừm, dẫn theo quân đoàn khỉ của ngươi vào thành đi, bắt đầu tìm kiếm theo quy mô lớn xem bên trong có gì hữu dụng không, sau đó tập trung ở tòa thành trung tâm tại đây.”
“Được!”
Hầu Vương đáp ứng một tiếng, sau đó dẫn theo nhóm khỉ dưới trướng hùng hùng hổ hổ đi vào thành.
“Chúng ta cũng vào đi thôi!”
“Đi đi, cửu tử nhất sinh cũng chẳng sao, đã đến lúc nên mạo hiểm tìm kiếm cơ duyên rồi.”
Siêu văn nhân và hải thú ở hiện trường nhìn thấy đội quân khỉ tiến vào thì cũng nhanh chóng cuồn cuộn bám theo.
Trương Hổ cũng triệu tập mọi người vào trong.
Rất nhanh, bên ngoài chẳng còn lại bóng dáng một ai.
. . .
“Đế Quốc Lam Tinh thật sự bị hủy diệt rồi à? Tại sao một nhân loại của Đế Quốc cũng không tìm thấy?”
“Thành phố trung tâm cũng không thấy nhân loại của Đế Quốc, xác suất bị hủy diệt là rất cao, nhưng rốt cuộc là làm sao mà bị hủy diệt?”
“Nếu như Đế Quốc Lam Tinh thật sự đã bị hủy, vậy trước khi bọn họ chết liệu có thể lưu lại siêu văn của bản thân không?”
“Nếu thực sự lưu lại siêu văn của bản thân vậy thì quá kinh khủng rồi, nhất là Đế Quốc Chi Chủ, trên người ngài ấy có tới ba mươi sáu cái siêu văn vô địch, nếu như để cho người có chỉ số tiềm lực một vạn sao kia dung hợp thì thật không dám tưởng tượng.”
Trong phòng livestream của nền tảng Siêu Thần đã có hơn 150 tỷ người xem, đều cảm thấy nghi ngờ về sự diệt vong của Đế Quốc Lam Tinh.
. . .
Tòa nhà trung tâm đầu tiên, trong văn phòng tổng.
Cố Trường Khanh tán bỏ mũ giáp rồi đi vào trong, nhìn thấy người đàn ông trung niên uy nghiêm được quang não trên bàn làm việc chiếu ra, hắn trực tiếp đi tới ghế đối diện bàn rồi ngồi xuống.
“Xin chào, nhân loại mới, ta là Chiến Đế 12 sao của Đế Quốc: Sở Bắc Xuyên.” Người trung niên trên hình chiếu chậm rãi cất tiếng.
Biết đối phương chỉ là hình ảnh số liệu được lưu lại nên Cố Trường Khanh không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Ngươi có thể đi vào nơi này chứng tỏ mười người máy trấn thủ ở khu đầu tiên đã bị ngươi giải quyết.”
“Trong số nhân loại mới có thể xuất hiện một người như ngươi, vậy những con dân của Đế Quốc chết dưới Hư Không Nguyền Rủa cũng sẽ cảm thấy vui mừng!”
“Hư Không Nguyền Rủa có thể hủy diệt cả Đế Quốc, chắc ngươi cũng rất tò mò…”
Sau đó, người trung niên uy nghiêm mặc quân trang màu đen có 12 sao đã kể lại tất cả những chuyện Đế Quốc Lam Tinh đã từng huy hoàng hùng mạnh ra sao cho hắn biết…
Cố Trường Khanh như lâm vào cơn mê man, người đàn ông này đã kể xong mọi chuyện từ lâu mà hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Hắn không ngờ, Đế Quốc Lam Tinh lại từng huy hoàng như thế.
Vạn tộc trong vũ trụ đều phải cúi đầu trước sự cường đại của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận