Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 116: Mang Đầu Của Ngươi Tới Đây…

Đại Tây Dương, Tam giác Bermuda, nơi hải vực xuất hiện cánh cửa Địa Ngục.
Tu La Vương Tọa lơ lửng trên không, Cố Trường Khanh mặc áo giáp Đế Long, bá đạo nghiêng người ngồi dựa vào nó.
Chỗ đứng dưới bậc thang là Thương Vấn Thiên đã mất đi tứ chi và hai mắt, đang đau đớn run rẩy kêu rên.
Cố Trường Khanh sẽ không để cho gã chết nhanh như vậy, M Quốc có tới mấy ngàn vạn người chết trong tay người này, nếu để gã cứ thế mà chết đi thì chính là ban ân cho gã.
Vù! Oanh!
Lúc này, bỗng nhiên từ dưới biển sâu có mười mấy siêu văn nhân cấp mười hai xuất hiện, áo giáp siêu văn của bọn họ có đủ loại hình dạng màu sắc.
Hửm?
Sau khi bọn họ bay ra khỏi biển sâu thì đột nhiên bị một cỗ uy áp cực kỳ bá đạo hung tàn đánh thẳng tới.
Bọn họ ngẩng đầu liền nhìn thấy phía trên cao có một cái vương tọa đang lơ lửng, xung quanh lưu chuyển huyết văn dày đặc.
Thân ảnh người dựa vào vương tọa kinh khủng đến nỗi khiến cho bọn họ cảm thấy ngay cả việc hô hấp cũng bị hạn chế.
Những siêu văn nhân này trước giờ vẫn luôn ở Địa Ngục tinh, hơn nữa cũng không xem livestream của nền tảng Siêu Thần, bởi vậy không biết chỉ trong thời gian mấy giờ ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Xin hỏi vị đại nhân này nên xưng hô thế nào?”
Siêu văn nhân cầm đầu trong mười ba người mặc áo giáp Lôi Điện, nhìn về phía Cố Trường Khanh đang ngồi trên vương tọa, cẩn thận dò hỏi.
Agrhhh….
Vút!
Trả lời cho câu hỏi này, Hắc Long bên trái Cố Trường Khanh ngóc đầu dậy, phá không phóng đi còn nhanh hơn cả tia chớp, vô cùng tàn nhẫn cắn đứt đầu của siêu văn nhân kia.
Ngay cả áo giáp của đối phương cũng không bảo vệ được đầu mình, thi thể không đầu rơi xuống, máu tươi văng tung tóe, sau khi rơi vào trong biển thì hóa thành bản thể cực lớn.
“Chạy mau!”
Còn lại mười hai siêu văn nhân ngoại vực thấy thế thì đều bị dọa cho sợ hãi, không nói thêm gì mà tức khắc tản ra bốn phía, dùng tốc độ nhanh nhất điên cuồng đào thoát.
Agrhhh…
Hai con Hắc Long sau lưng Cố Trường Khanh đồng loạt phá không đuổi theo, tốc độ nhanh đến đáng sợ, mười hai siêu văn nhân kia hoàn toàn không chạy trốn nổi với tốc độ này, chỉ chưa đến một phút mà đầu bọn họ đều đã bị hai con Hắc Long này cắn đứt, quả thực là quá tàn nhẫn.
Giáp Đế Long Ma của hắn đã là cấp mười hai sơ kỳ, cấp độ tiến hóa chính là cấp Thần!
Sử Thi, cấp Vương, cấp Hoàng, cấp Thánh, cấp Thần, cấp Đế.
Áo giáp Đế Long ban đầu vốn là Đế cấp chín mươi chín, nhưng sau khi rời khỏi cơ thể của Sở Bắc Xuyên thì cấp bậc đã tụt xuống chỉ còn cấp mười hai, cấp bậc tiến hóa cũng theo đó tụt từ cấp Đế xuống cấp Thần.
Trước khi Đế Quốc bị hủy diệt, mọi người đã tự mình lấy siêu văn ra, lực lượng cũng vì thế mà bị xói mòn rất nghiêm trọng.
Vù!
Sau khi Cố Trường Khanh giết hết đám siêu văn nhân ngoại vực kia, trước mặt hắn đột nhiên hiện lên một hư ảnh của siêu não.
Cố Trường Khanh thấy thế, ánh mắt bình tĩnh nhìn thứ này.
Rất nhanh, một âm thanh truyền ra từ trong siêu não: “Xin chào, ta là cung chủ Siêu Tinh học cung: Diệu Lạc Yên. Thương Vấn Thiên là đồ đệ của ta, ta nguyện ý dùng bất cứ giá nào, chỉ hy vọng ngươi có thể giữ lại cho gã một mạng.”
Cố Trường Khanh nhướng mày, “Bất cứ giá nào?”
Đối phương trả lời: “Đúng vậy!”
Cố Trường Khanh chế giễu: “Vậy ngươi mang đầu của ngươi tới đổi với gã đi.”
. . .
“Mẹ k*, người này thật cuồng vọng, cung chủ Siêu Tinh học cung đã tự mình ra mặt mà hắn cũng không cho người ta chút thể diện nào.”
“Buồn cười, vì sao phải cho thể diện? Đổi lại là ta ta cũng không cho, có bản lĩnh thì đi xuống mà đánh hắn, điều kiện tiên quyết là bà ta có thể bình an xuống đó.”
“Đúng vậy, hiện giờ hắn là sự tồn tại không ai địch nổi ở Lam Tinh, ai có thể giết được hắn thì nhất định sẽ nổi danh cả vũ trụ.”
“Ai dám đi?”
“Không biết tốt xấu, hắn cũng chỉ dám co đầu rút cổ ở Lam Tinh, nếu dám ló mặt ra vũ trụ thì đã chết không biết bao nhiêu lần.”
Sự cuồng vọng của Cố Trường Khanh khiến cho vô số khán giả trong phòng livestream của nền tảng Siêu Thần mắng to là đồ không biết tốt xấu.
Thanh âm bình tĩnh của Diệu Lạc Yên truyền ra: “Nếu như ngươi đồng ý thả Thương Vấn Thiên, ta đại diện cho toàn thể Siêu Tinh học cung lập lời thề, tương lai tuyệt đối sẽ không ra tay với các ngươi.”
Cố Trường Khanh lạnh nhạt nói: “Nhiều hơn hay ít hơn một mình ngươi cũng không sao, ta nói rồi, muốn cứu gã thì cho người mang đầu của ngươi tới đổi đi.”
Nghe được lời này, giọng nói Diệu lạc Yên trở nên lạnh lẽo: “Ngươi kiến quyết không chịu thả người? Trước khi các ngươi quật khởi thì ngươi không là cái gì hết, ngươi phải biết sự rộng lớn của vũ trụ và số cường giả của các chủng tộc nơi đây là điều ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, hiện giờ ngươi chỉ có thể xưng vương xưng bá ở Lam Tinh nho nhỏ kia mà thôi.”
Cố Trường Khanh châm chọc: “Cường giả của các chủng tộc có nhiều hơn nữa, năm đó không phải vẫn bị Đế Quốc Tổ Tinh đàn áp đến nỗi không ngẩng được đầu? Tất cả chỉ là lũ dị loại không biết điều mà thôi.”
Giọng nói lạnh lẽo của Diệu Lạc Yên vang lên: “Được, rất tốt, nếu như Thương Vấn Thiên chết trong tay ngươi, Siêu Tinh học cung của ta với ngươi sẽ không chết không thôi!”
“Không chết không thôi? Có bản lĩnh thì ngươi cứ xuống đây giết ta thử xem.”
Cố Trường Khanh thản nhiên nói xong, Hắc Long sau lưng uốn lượn ngẩng đầu, há to miệng cắn lấy một miếng thịt lớn trên người Thương Vấn Thiên.
Đau đớn khiến gã nhịn không được hét lên tiếng kêu thảm thiết.
Một mình Cố Trường Khanh trấn thủ bên trên cánh cửa Địa Ngục, dọa cho vô số sinh linh không dám tới gần.
Diệu Lạc Yên hừ lạnh một tiếng, để lại một câu nói như vậy xong thì xem như đã hoàn toàn từ bỏ việc cứu Thương Vấn Thiên.
Bà ta giận dữ kết thúc cuộc nói chuyện, thậm chí còn không thèm nói với Thương Vấn Thiên một lời nào.
Vô số tâm huyết của học cung đều dồn hết lên người gã, nhưng gã thì sao? Không thèm báo cho ai một tiếng đã âm thầm chạy tới Lam Tinh tìm chết.
Diệu Lạc Yên tức giận đến nỗi rất muốn cầm đao chém quách gã đồ đệ ngu xuẩn ấy cho xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận