Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 131: Cố Trường Khanh Tỉnh Lại (2)

Oanh! Ầm!
Không gian phong ấn, trong một khu rừng.
Ba học đồ hạch tâm của Siêu Tinh học cung đang săn giết một con Bạo Giáp Long Tê cấp hai mươi mốt.
Ba người này mặc trên người áo giáp dung hợp từ mười lăm siêu văn, ánh sáng tinh thần màu tím lưu chuyển, một người tay cầm Tinh Nguyệt thần cung công kích tầm xa, một người cầm Nguyệt Thần thuẫn đang cứng rắn đối chọi với Bạo Giáp Long Tê, một người tay cầm Nguyệt Thần kiếm liên hồi công sát.
Dưới sự hợp tác ăn ý của ba người, con Bạo Giáp Long Tê này không trụ nổi nửa giờ, cơ thể to lớn ầm ầm ngã xuống.
“Mẹ nó, thứ này thật khó giết!”
Người cầm trong tay Tinh Nguyệt thần cung bay tới, thấp giọng mắng một tiếng.
“Vì ba dây Lam Ngân thần đằng, tất cả đều đáng giá!”
Người cầm trong tay Nguyệt Thần thuẫn tươi cười nói, nhìn về phía dây mây đang cuốn trên tảng đá cách đó không xa, cả dây mây có màu xanh lam, xung quanh tỏa ra ánh sáng chói mắt, “Thứ này mỗi một gốc đều có giá bốn năm trăm triệu tinh không tệ, Lam Tinh thật đúng là một nơi phong thủy bảo địa.”
Vù!
Đúng lúc này, đột nhiên siêu não trong người cô gái cầm Nguyệt Thần kiếm rung lên.
Cô ta lấy ra nhìn, nghe thấy tiếng cung chủ truyền ra: “Cố Trường Khanh đã chết, nhanh chóng tập hợp với sư huynh của các ngươi ở cửa vào của không gian phong ấn đầu tiên, giết sạch Nhân Tộc cho ta.”
Nghe được lời này, ba người ở đây ngơ ngác nhìn nhau.
Người đàn ông tay cầm Tinh Nguyệt thuẫn tỏ vẻ không hài lòng, “Chúng ta đừng quan tâm, nơi đây nhiều bảo vật như vậy, không lo tìm kiếm mà rảnh rỗi đi giết nhân loại làm cái gì!”
Cô gái tay cầm Tinh Nguyệt thần cung cũng hùa vào: “Đúng, Nhân Tộc thì lúc nào cũng có thể giết, nhưng cơ duyên nơi này mà bị lấy đi một cái thì xem như ít đi một cái.”
“Được, chúng ta cứ ở đây đã, tạm thời không quản.”
Cô gái dẫn đầu cũng hiểu được giết Nhân Tộc không quan trọng bằng việc tầm bảo, đây chính là cơ hội rất tốt để bọn họ mau chóng phát triển bản thân.
Bọn họ thống nhất ý kiến xong thì cũng không quan tâm đến mệnh lệnh của cung chủ nữa, lần lượt đi tới thu lấy Lam Ngân thần đằng.
Ngay lúc bọn họ muốn rời khỏi.
Siêu não của cô gái dẫn đầu bỗng truyền đến tin tức: “Sư muội, thành phố di tích của không gian phong ấn này đã bị tìm thấy, bên trong có một cây Thiên Thần thụ, nó kết ra mười hai viên Thiên Thần quả, đừng quan tâm mệnh lệnh của cung chủ, ta đã gửi định vị cho ngươi, mau tới!”
“Cái gì? Thiên Thần thụ?”
“Mười hai viên Thiên Thần quả? Mỗi quả đều là vô giá đấy!”
“Đi!”
Cô gái cầm đầu vô cùng kích động, nhanh chóng hô hào hai người còn lại cùng đi tới nơi được định vị.
Thiên Thần quả, người có chỉ số tiềm năng dưới ba nghìn sao, dùng một quả có thể tăng lên một nghìn ba trăm sao chỉ số tiềm năng, nhưng mỗi người cả đời chỉ được dùng một quả.
Nền tảng Siêu Thần hiện giờ cũng chỉ công khai bán hai quả, hơn nữa giá cả còn cao tới nỗi khiến vô số sinh linh lùi bước.
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mọi người đều biết, tu luyện lên chỉ số tiềm năng càng cao thì tốc độ tu luyện càng chậm lại.
Những lão bất tử có chỉ số tiềm năng bốn nghìn sao trở lên, tu luyện năm dài tháng rộng cũng không thể tăng lên nổi một hai trăm sao.
. . .
Chủ thành trung tâm, tòa nhà trung tâm.
Vù!
Bỗng nhiên, hai vòng tròn sao cực lớn bao phủ tòa nhà trung tâm vốn dĩ đã bị dập tắt nay lại tỏa ra ánh sáng chói lọi, ầm ầm phá vỡ tầng đại khí quyển của Lam Tinh, bắn thẳng ra ngoài vũ trụ.
Động tĩnh lớn như vậy khiến cho vô số người trong tòa thành trung tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
“Có chuyện gì thế?”
“Cmn, vòng tròn sao bao trùm tòa nhà trung tâm của chủ thành sao đột nhiên lại tỏa sáng rực rỡ thế kia?”
“Không biết được, trước đó ta nhìn còn đang xám xịt cơ mà.”
Người sống trong chín chiến khu nhìn ánh sáng màu vàng bắn thẳng ra khỏi thành, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Vòng tròn sao của tòa nhà trung tâm làm sao thế?”
Tòa nhà nghiên cứu khoa học trong chủ thành, trong văn phòng tầng một trăm, ba người Hiên Viên Vương Thụy, Hoàng Mạnh Quốc, Long Chiến Quốc đang mở họp, lúc này lại nhìn thấy cảnh tượng bên trong tòa nhà trung tâm, sắc mặt ba người cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ngoại trừ mấy thành viên nòng cốt của Ma Minh thì không còn ai khác biết tin Cố Trường khanh đã chết.
Cho nên bọn họ cũng không biết được ý nghĩa khi vòng tròn sao bao quanh chủ thành vụt tắt, hiện giờ cũng vậy, khi vòng tròn sao đột nhiên bừng sáng, mọi người cũng không biết đây là dấu hiệu có người vừa chính thức trở thành chủ nhân của tòa thành trung tâm.
. . .
“Oa! Mẹ nhìn xem, đó là cái gì, thật đẹp!”
Bên trong công viên của chiến khu số chín, Lâm Nguyệt Dao và Lâm Thủy Dao đang dẫn theo Cố Nghiên Nghiên đến đây chơi.
Cố Nghiên Nghiên nhìn ánh sáng chói lọi kia, tò mò kéo tay mẹ mình.
“Đó là… ai, là ai đã nhận chủ tòa thành trung tâm, lẽ nào… lẽ nào… lẽ nào là lão đại?”
Ngoài thành, Trương Hổ vừa cầm theo đóa Lê Minh chi hoa quay về, vừa lúc nhìn thấy ánh sáng chói lọi từ trong thành bắn ra, y vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, trên mặt bất giác hiện lên vẻ kích động.
Thậm chí cơ thể y cũng đang run rẩy.
Ngoại trừ lão bản ra, y hoàn toàn không nghĩ tới người nào có thể khiến quang não Tiểu Thứ nhận chủ.
“Ha ha ha…”
Trương Hổ điên cuồng cười lớn, tiếng cười rung chuyển cả mảng trời, vội dùng tốc độ nhanh nhất lao vào thành.
. . .
Chủ thành, tòa nhà trung tâm, trụ sở chính.
Trong phòng làm việc.
Cố Trường Khanh biết được mình đã ngủ say một tháng, hiện tại đang yên tĩnh đứng trước cửa sổ sát đất cực lớn, ánh mắt sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống toàn bộ tòa thành.
Lúc này, hắn nhẹ nhàng mở miệng, thản nhiên nói: “Đám người Tô Ấu Vi kia đâu? Hôm đó ta hôm mê, ngươi không giết chết bọn họ?”
Tiểu Thứ thấp giọng nói: “Xin lỗi chủ nhân, sau khi ngài chết thì thông tin nhận chủ cũng biến mất, ta không có quyền khống chế Đế Tinh Vệ, chúng nó chỉ nghe lệnh của Đế Quốc Chi Chủ.”
Cố Trường Khanh hơi mất hứng, “Đào ba tấc đất cũng phải tìm ra tung tích của cô ta, ả đàn bà này đáng chết.”
“Tuân lệnh!” Tiểu Thứ trả lời một tiếng rồi bắt đầu quét hình cả tinh cầu.
Phanh!
“Lão đại, là ngài sao?”
Đúng lúc này, Trương Hổ từ bên ngoài xông thẳng vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận