Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 147: Đế Khâm Na Tịch Liên Hệ

“Mẹ, con rất nhớ ba ba. Có phải vì ngày đó Nghiên Nghiên hiểu lầm ba ba nên ba ba mới không cần Nghiên Nghiên nữa không? Hay là, Nghiên nghiên đi xin lỗi ba ba nhé.”
Chiến khu thứ chín, trong một căn phòng xa hoa hơn trăm mét vuông, Cố Nghiên Nghiên ngồi trên sô pha xem TV, nhìn Cố Trường Khanh đang trả lời từng câu hỏi của phóng viên, đôi mắt to đen láy như bảo thạch đang ngấn lệ xoay tròn, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu tràn đầy vẻ lo lắng sợ bị bỏ rơi.
Mặc dù cô bé chỉ mới có vài tuổi, nhưng từ nhỏ đã là một hài tử hiểu chuyện. Từ sau lần ở biệt thự Lâm gia, Tiểu Nghiên Nghiên không thấy ba ba đến thăm mình nữa thì cả ngày sốt ruột không thôi, thậm chí còn bắt đầu thay đổi suy nghĩ trong lòng.
Cho dù ba ba là người xấu thì có sao?
Vậy cũng chính là ba ba của mình.
Bé rất muốn tự mình nói lời xin lỗi với ba ba.
Nhìn con gái rưng rưng nước mắt như vậy, Lâm Nguyệt Dao cười khổ nói: “Nhóc con, ba ba khoảng thời gian này rất bận, tạm thời không rảnh đến thăm con.”
Nàng còn chẳng biết rốt cuộc Cố Trường Khanh có nhớ đến sự tồn tại của hai mẹ con bọn họ hay không, nhưng trước đôi mắt ngấn lệ của đứa con gái nhỏ, nàng chỉ có thể dịu giọng an ủi nó như vậy.
. . .
Bên phía buổi họp báo, Cố Trường Khanh trả lời câu hỏi khoảng nửa tiếng, thấy không còn phóng viên đặt câu hỏi nữa thì mới đứng dậy rời đi, để đám người Hiên Viên Vương Thụy tiến vào, xử lý nốt các công việc còn lại.
Đám người Hiên Viên Vương Thụy trực tiếp nói về các vấn đề phát triển trong tương lai của Đế Quốc, nói khoảng hơn một tiếng mới chấm dứt.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, tòa nhà Đế Tinh đã điều động rất nhiều Đế Tinh Vệ rời khỏi tòa thành trung tâm, chấp hành nhiệm vụ, đó là đuổi đánh và bao vây dị thú trên toàn cầu, nhốt lại rồi nuôi chung một chỗ.
. . .
Trụ sở chính, trong phòng làm việc.
Cố Trường Khanh ngồi trước bàn làm việc, vừa mới xem xong văn bản quy hoạch tương lai của Đế Quốc.
Đột nhiên như nghĩ tới gì đó, hắn bèn hỏi: “Tiểu Thứ, ta nhớ rõ trước đây không phải do Lam Tinh giải trừ phong ấn mới dẫn tới động thực vật biến dị và thức tỉnh siêu văn, rốt cuộc là do nguyên nhân gì?”
Tiểu Thứ trả lời: “Tất cả vấn đề có lẽ đều là do vầng trăng máu kia, nhưng hiện tại chủ nhân ngài không thể lên đó được, trên đó bao trùm một tầng từ trường vô cùng mạnh mẽ, ngay cả chiến đế cấp chín mươi chín cũng chưa chắc có thể đi vào, bên trong nhất định có bí mật rất lớn.”
“Nghe ngươi nói như vậy, có lẽ đúng là do trên mặt trăng thật sự có ẩn giấu bí mật cực lớn, lần dị biến này đến quá đột ngột.”
Cố Trường Khanh bị khơi dậy lòng hiếu kỳ đối với thứ đang ẩn núp trên vầng mặt trăng máu kia.
Tiểu Thứ lại lên tiếng: “Chủ nhân, siêu não tổng của nền tảng Siêu Thần gửi lời mời trò chuyện, ngài có muốn nhận không?”
“Nền tảng Siêu Thần, siêu não tổng?”
“Đúng vậy, là siêu não cấp bậc cao nhất của nền tảng Siêu Thần, theo như ta biết, nó vẫn luôn được Đế Khâm Na Tịch nắm giữ.”
“Nhận đi, để ta nghe xem đối phương tìm ta có chuyện gì.”
“Vâng!”
Tiểu Thứ dứt lời, trong quang não liền truyền ra một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm: “Xin chào, ta là người đứng đầu đời thứ chín của nền tảng Siêu Thần, Đế Khâm Na Tịch. ”
Cố Trường Khanh mở miệng: “Nghe danh đã lâu.”
“Nghe danh đã lâu?” Đế Khâm Na Tịch kinh ngạc, “Ngươi biết ta?”
Cố Trường Khanh thản nhiên nói: “Đế Quốc Chi Chủ tiền nhiệm đã nhờ ta gửi cho ngươi một câu, không ngờ nhanh như vậy ngươi đã liên hệ với ta rồi.”
“Ồ? Lời gì?”
Cố Trường Khanh thuật lại: “Ông ấy bảo: Xin lỗi, đã phụ ngươi rồi!”
Đế Khâm Na Tịch nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu.
Cố Trường Khanh không quấy rầy bà ta, giữa hai người bọn họ xem ra thật sự có một đoạn chuyện xưa ít người biết tới.
Một lát sau, Đế Khâm Na Tịch mới thấp giọng nói: “Đều là chuyện đã qua, hắn không cô phụ ai hết.”
Cố Trường Khanh châm cho mình một điếu thuốc, cất tiếng: “Ta không hiểu quan hệ giữa các ngươi, không cần phải nói với ta. Hôm nay ngươi tìm ta là có chuyện gì?”
Hắn không hề có tâm tình hóng hớt, lời đã truyền tới, đối phương có cảm xúc gì không liên quan tới hắn.
“Được, ta sẽ nói thẳng vào vấn đề.”
Cố Trường Khanh nói như vậy, Đế Khâm Na Tịch cũng không giấu giếm nữa, “Trong không gian phong ấn của Lam Tinh, nếu sau này xuất hiện Bỉ Ngạn chi hoa, ta nguyện ý lấy giá cao thu mua một đóa.”
“Chủ nhân, mục đích của người phụ nữ này có chút kinh người.”
Tiểu Thứ nghe được đối phương muốn Bỉ Ngạn chi hoa thì không khỏi kinh ngạc.
“Vì sao lại nói vậy?” Cố Trường Khanh đang giao lưu tinh thần với nó.
Tiểu Thứ đáp: “Bỉ Ngạn chi hoa có thể cứu sống người chết, ngưng tụ vạn hồn, lại thêm Luân Hồi thần đằng, có thể làm cho sinh linh đã chết nhiều năm sống lại, bà ta không phải là muốn hồi sinh Tần Đế đó chứ?”
Cố Trường Khanh kinh ngạc, “Tần Đế? Đế Quốc Chi Chủ cuối cùng của Đế Quốc cũ?”
“Không sai, xem ra bà ta hẳn là có cất giữ một phân thân của Tần Đế, bây giờ muốn giúp ông ấy sống lại.”
Tiểu Thứ cảm thán: “Người phụ nữ này thật đúng là thâm tình, vừa rồi còn nói là chuyện đã qua, nhưng lại âm thầm muốn hồi sinh Tần Đế.”
“Thế nào?”
Thấy Cố Trường Khanh rất lâu không trả lời, Đế Khâm Na Tịch cất cao giọng hơn mấy phần.
Cố Trường Khanh đáp ứng: “Có thể, nếu như thật sự có hoa này, ta sẽ liên hệ ngươi.”
“Cảm ơn, ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ không?”
“Tạm thời không có, nếu sau này có thì sẽ liên lạc với ngươi.”
“Được, không có việc gì khác, vậy cứ như thế đi.”
“Cứ tự nhiên.”
“Tạm biệt.”
Đối phương nói xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.
Tiểu Thứ sợ hãi than: “Bà ta thật sự muốn làm Tần Đế sống lại, trong tay người phụ nữ này hẳn là đã có một dây Luân Hồi thần đằng, nếu như trong không gian phong ấn của Lam Tinh thật sự có một đóa Bỉ Ngạn chi hoa…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận