Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 150: Thúc Tỉnh Hoàng Đế Đại Nhân (1)

Trước mắt, Siêu Vu Tộc đối với Cố Trường Khanh mà nói, quả thực là mạnh đến nỗi không thể lay động.
Trên Lam Tinh này hắn có thể vô địch hơn bất cứ sinh linh nào.
Nhưng nhìn khắp vũ trụ, cho dù áo giáp siêu văn của hắn nghịch thiên, nhưng rõ ràng vẫn nhỏ bé không đáng kể.
“Chủ nhân, ngài cố gắng tu luyện, bế quan một thời gian đi! Với chỉ số tiềm năng của ngài, tốc độ tu luyện sẽ rất kinh khủng.”
Lúc này Tiểu Thứ khuyên hắn nên bế quan một thời gian.
Chuyện trên Lam Tinh cơ bản đã giải quyết xong, lại không còn sinh linh bên ngoài dám xuống đây.
Tăng cao thực lực mới là chuyện quan trọng nhất.
Cố Trường Khanh châm một điếu thuốc, thấp giọng nói: “Ngươi nói… lão điên kia có thể khôi phục thần trí hay không?”
Với chuyện hủy diệt Siêu Vu Tộc, hắn một khắc cũng không thể đợi.
Hắn muốn thử sử dụng lực lượng của ấn ký thần bí, thử xem có thể khiến lão điên khôi phục hay không, cho dù chỉ có thể khôi phục một ngày cũng đủ dùng.
Tiểu Thứ đáp: “Rất khó.”
“Không thử thì sao biết được?”
Ánh mắt Cố Trường Khanh âm trầm, chỉ cần có thể khiến ông lão điên khôi phục một ngày, tự mình tới Siêu Vu Tộc một chuyến giết sạch những kẻ có lực chiến đấu cao cấp, sau đó hắn có thể từ từ truy bắt rồi giết sạch Siêu Vu Tộc.
Hắn rất tin tưởng vào ấn ký thần bí trên người, nói không chừng thật sự có thể khiến ông ta khôi phục một thời gian.
Nếu như vậy thì cũng có thể chấn nhiếp các chủng tộc trong vũ trụ, vì để chuẩn bị cho việc bọn họ không lâu sau sẽ đặt chân vào vũ trụ.
Nhất định phải khiến các chủng tộc trong vũ trụ biết được, Đế Quốc Lam Tinh có một vị cực kỳ đáng sợ đang tọa trấn, đợi về sau bọn họ bước vào vũ trụ tìm kiếm cơ duyên mới có thể khiến các chủng tộc mạnh trong vũ trụ e ngại.
“Trường Khanh, ngươi ăn cơm chưa? Hay là ta nấu cho ngươi một bát mì?”
Lúc này, Lâm Nguyệt Dao đỏ hoe hốc mắt đi ra từ phòng ngủ, thấy Cố Trường Khanh vẫn chưa rời đi, đi tới thấp giọng hỏi.
Trên người nàng mặc một bộ váy ngủ nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, dung nhan thanh tú đẹp đẽ vừa có vẻ đẹp ngây ngô của thiếu nữ, lại vừa mang vẻ đẹp trưởng thành của phụ nữ, hai khe rãnh trước ngực sâu thẳm, phía dưới là đôi chân thon dài như ngọc với những đường cong hoàn mỹ.
Cố Trường Khanh nhìn nàng chốc lát, thấp giọng an ủi: “Đừng quá lo lắng, về sau Nghiên Nghiên sẽ tỉnh lại. Hiện tại ta có chuyện cần phải ra ngoài một chuyến, ngươi cứ nấu mỳ trước đi, nếu kịp thì ta sẽ quay lại.”
Dứt lời, hắn đứng dậy nhanh chóng rời đi.
“Được, ta chờ ngươi.”
Lâm Nguyệt Dao tiễn hắn ra cửa, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt nàng mới quay về.
Sau khi Cố Trường Khanh rời khỏi, hắn không còn lòng dạ nào để lái xe, dù không mặc áo giáp cũng có thực lực ở cấp mười sáu mười bảy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng tới thành khu số hai.
Nếu không khiến Siêu Vu Tộc trả giá một chút, Cố Trường Khanh sẽ không có tâm trạng bế quan tu luyện.
Theo định vị Tiểu Thứ đưa cho hắn, Cố Trường Khanh đi tới thành khu số hai, đi vào một con hẻm nhỏ vắng người.
Chỉ thấy trong một góc, ông lão điên tóc tai bù xù đang cuộn người ngủ ở đó, thỉnh thoảng lại rống to một cách khó hiểu.
Tiểu Thứ cảm thán: “Ai, Hoàng Đế vốn cũng là một vị phong hoa tuyệt đại có thể uy hiếp cả vũ trụ, nhưng vào lúc dung hợp siêu văn Vô Thiên Đế bốn mươi tầng thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Người trước mắt này cũng từng là chủ nhân của nó.
“Tạo hóa trêu ngươi, hy vọng có thể khiến ông ấy thanh tỉnh một thời gian ngắn.”
Cố Trường Khanh nói xong, nhẹ nhàng bước về phía ông lão điên.
Đi thẳng tới trước mặt cách ông lão điên không xa mà vẫn không thấy ông ta có động tĩnh gì.
Cố Trường Khanh ngồi xổm xuống, không hề ghét bỏ ông lão điên bẩn, tay hắn đặt lên trên vai ông ta, sau đó dốc toàn lực đưa lực lượng của ấn ký thần bí trong tay vào trong cơ thể ông lão điên.
A!!
Bỗng nhiên, ông lão điên gầm nhẹ một tiếng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên không khổ, nhưng lại không hất bàn tay của Cố Trường Khanh đang đặt trên vai mình ra.
Theo thời gian trôi đi, tiếng kêu rên thống khổ của ông lão điên từ từ giảm dần.
Sau một lát, thân hình Cố Trường Khanh lảo đảo.
Vừa rồi vì ổn định linh hồn của Cố Nghiên Nghiên, hiện tại lại rót vào cơ thể ông lão điên này nhiều lực lượng của ấn ký như vậy khiến hắn có hơi hư thoát.
“Vẫn không được sao?”
Sau khi đến cực hạn, Cố Trường Khanh rời tay đi, nhìn thấy ông lão điên vẫn chưa tỉnh lại, hắn thở dài một hơi, xoay người rời đi.
“Tên nhóc kia, vừa rồi lực lượng ngươi truyền vào cơ thể ta là gì?”
Vào lúc Cố Trường Khanh xoay người rời khỏi, đằng sau đột nhiên có một âm thanh già nua vang lên.
Nghe tiếng, Cố Trường Khanh lập tức xoay người.
Chỉ thấy ông lão điên đã vén gọn mãi tóc lòa xòa màu xám trắng trên mặt, lộ ra một khuôn mặt già nua, tuy rất bẩn nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Ánh mắt đục ngầu giờ lại tỏa ra ánh sáng khủng bố.
“Thật sự có thể?” Giọng nói rung động của Tiểu Thứ vang lên bên tai Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh dừng lại, đánh giá ông lão điên đã khôi phục trước mắt.
Ông lão điên cũng đang đánh giá hắn, khi thấy hắn mặc trên người quân trang của Đế Quốc Chi Chủ thì nhẹ nhàng nói: “Ngươi chính là Đế Quốc Chi Chủ của thế hệ này? Làm sao lại yếu đuối như vậy? Không, nên nói là cấp bậc quá yếu… nhưng tiềm lực và siêu văn lại vô cùng kinh khủng.”
Bấy giờ, Tiểu Thứ bay ra từ trong cơ thể của Cố Trường Khanh, cao hứng hô to: “Hoàng Đế đại nhân, năm đó toàn bộ nhân loại của Đế Quốc đều bị Hư Không Nguyền Rủa xâm nhập, vì sao ngài lại không sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận