Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 181: Tự Nguyện Thần Phục

Lam Tinh, Côn Luân sơn.
Mây mù bao phủ, từng dãy núi sừng sững hùng vĩ kéo dài.
Từ sau khi Lam Tinh giải trừ phong ấn, Côn Luân sơn đã trở nên khác trước, nó chiếm diện tích càng khổng lồ hơn.
Núi non được mây mù che phủ, khiến từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của ngọn núi.
Xuyên qua mây mù trắng xóa, loáng thoáng có thể thấy được một con Hắc Long dài mấy nghìn trượng đang uốn lượn bên trên.
Không lâu sau, một cánh cửa trùng động chậm rãi hiện lên trên bầu trời Côn Luân sơn.
Cố Trường Khanh mặc giáp Đế Uyên Long từ bên trong đi ra, lúc nhìn thấy thật sự có một con Hắc Long, mà xem khí tức của nó vậy mà lên tới cấp năm mươi, trong ánh mắt của Cố Trường Khanh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Arghhh…
Sau khi Cố Trường Khanh xuất hiện, Hắc Long trên Côn Luân sơn có vẻ cảm nhận được hắn, từ trong mây mù ló ra một cái đầu cực lớn.
Mắt rồng màu xanh đậm yên tĩnh mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Một lát sau, một màn khiến người khác không ngờ tới xảy ra.
Hắc Long vậy mà gật đầu vời Cố Trường Khanh, sau đó cơ thể nhanh chóng biến thành mấy trăm mét, phá không mà bay về phía hắn, lúc tới trước mặt hắn thì dừng lại, không hề có ý phát động công kích.
Nó chìa ra một sợi râu rồng, đụng vào ngực Cố Trường Khanh.
“Ngươi muốn đi theo ta?”
Cố Trường Khanh thấy nó hiểu chuyện như vậy, không hề ngang bướng như con Chân Long lúc trước thì không khỏi hài lòng mỉm cười.
Hắc Long gật đầu với hắn, lượn quanh người Cố Trường Khanh một vòng.
“Rất tốt, ngươi đi theo ta, đảm bảo tiền đồ vô lượng.”
Cố Trường Khanh thật sự rất vừa lòng với biểu hiện của nó, vốn còn cho rằng chắc chắn phải cùng nó đánh một trận tưng bừng tới khi nó chịu nghe lời mới thôi, không ngờ nó lại chủ động đi theo.
Hắc Long thấp giọng gầm một tiếng, như thể đang trả lời Cố Trường Khanh.
“Ta tới Côn Luân sơn có chút việc, người trước tiên cứ ở bên ngoài chờ ta.”
Cố Trường Khanh vỗ vỗ đầu rồng của nó, sau đó phi thân tiến vào Côn Luân sơn.
Côn Luân sơn hiện tại chiếm diện tích quá lớn, Cố Trường Khanh phải triển khai toàn bộ tinh thần lực để dò xét vào trong.
Hắc Long nghe lời hắn nói, ở bên ngoài yên lặng chờ.
Cố Trường Khanh ngây người trong Côn Luân sơn đến vài ngày, cũng không thấy hắn đi ra.
Nửa tháng sau, trong chỗ sâu của Côn Luân sơn, một thác nước xuất hiện trong một khe núi, Cố Trường Khanh bay tới chỗ này.
Thác nước cao đến bảy, tám trăm mét, giống như một dải ngân hà uốn lượn chảy xuống.
Cố Trường Khanh đứng ở phía trên thác nước, thông qua năng lực thấu thị của áo giáp, hắn nhìn thấy bên trong thác nước có một cửa hang rất lớn, bên trong có một cánh cửa kim sắc đang đứng sừng sững ở đó.
Bên trong thâm sơn này, xuất hiện một cánh cửa như vậy, rất không bình thường.
Cố Trường Khanh bay xuyên qua thác nước tiến vào hang động, đi vào chỗ sâu nhất nơi có cánh cửa màu vàng kim cao tới mấy chục mét kia.
Hắn dùng tinh thần lực muốn xuyên thấu vào bên trong, nhưng lại phát hiện không cách nào làm được.
Cố Trường Khanh thử thông qua những nham thạch bên cạnh cánh cửa để lách qua rồi tiến vào bên trong.
Thế nhưng dù có thử đủ mọi cách thì vẫn không làm được.
“Sau cánh cửa này có phải đang cất giấu bí ẩn khởi nguyên của Lam Tinh?”
Cố Trường Khanh thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt đánh giá phía trước của cánh cửa màu vàng kim này.
Ồ?
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy chỗ cao nhất của cánh cửa có một chỗ lõm xuống lớn bằng một quả bóng.
Cố Trường Khanh phi thân lên, nhìn chỗ lõm xuống trước mắt, độ dày dường như giống hệt với mảnh vỡ mà hắn lấy được ở chỗ cái tinh bàn kia.
Không nói hai lời, hắn liền lấy ra mảnh vỡ, đặt vào chỗ lõm đối diện.
Độ dày hoàn toàn ăn khớp.
Cố Trường Khanh tự nói:
“Dựa vào độ lớn của mảnh vỡ này thì hẳn là còn có ba bốn mảnh vỡ tương tự.”
“Xem ra phải thu thập tất cả các mảnh vỡ thì mới có thể mở ra cánh cửa nơi đây.”
Sau đó Cố Trường Khanh lại đi vòng quanh cánh cửa này một vòng, sờ chỗ này chỗ kia, thậm chí còn dùng toàn lực công kích nhưng vẫn không có cách nào mở ra, lúc này hắn mới xoay người rời đi.
Muốn vạch trần bí mật khởi nguyên của Lam Tinh, dường như không phải một chuyện nhẹ nhàng đơn giản.
Những cái tinh bàn khác không hề có tung tích, không biết phải tìm đến năm nào tháng nào.
Arghhh…
Cố Trường Khanh bay ra khỏi Côn Luân sơn, Hắc Long nhanh chóng đuổi theo.
“Đợi lâu rồi à?”
Cố Trường Khanh tán bỏ giáp Đế Uyên Long, phi thân đáp xuống đỉnh đầu nó, dẫn nó quay về tòa thành trung tâm.
Gần một tháng qua đi, đám người Trương Hổ đã sớm quay về từ Nghê Nguyệt Cổ Tinh.
Trong vũ trụ tạm thời khôi phục yên bình.
Chuyến đi Nghê Nguyệt Cổ Tinh này, chỉ riêng việc thu hoạch được bảo hộp thời gian kia đã xem là thắng lợi trở về.
Bên ngoài một ngày bằng bên trong một năm.
Đây là nghịch thiên cỡ nào?
Theo cấp độ ngày càng cao, tu luyện cũng dần dần chậm lại.
Không lâu sau, Cố Trường Khanh cưỡi Hắc Long quay về, dẫn đến oanh động không nhỏ trong tòa thành trung tâm.
Đáp xuống tòa nhà trung tâm của chủ thành, cơ thể của Hắc Long nhanh chóng biến nhỏ, sau đó cuộn tròn bao quanh cổ tay của Cố Trường Khanh, nhìn từ xa cứ như thể hắn vừa mới có thêm một chiếc đồng hồ sáng lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận