Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 214: Hy Vọng Cuối Cùng (1)

Trong phòng livestream Alpha, giờ phút này bình luận đã sôi trào đến đỉnh điểm, toàn bộ đều là sinh linh sùng bái Cố Trường Khanh.
Trận chiến tới hiện tại, thắng bại hiển nhiên đã phân.
Giờ phút này Cố Trường Khanh đứng sừng sững trong vũ trụ, vừa giây trước hắn còn bởi vì cạn kiệt lực lượng mà vô cùng suy yếu, lúc này toàn thần đã được rót đầy ắp lực lượng đến từ Hộ Tinh đại trận.
Giống như sắp phá khỏi cơ thể mà ra.
“Lực lượng khổng lồ này, trả lại cho các ngươi!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh lóe lên sự chế giễu, tay phải chậm rãi nâng lên, trong lòng bàn tay phóng ra một lực lượng mạnh mẽ như có thể hủy diệt cả một quốc gia, phóng về phía Siêu Thần Cổ Tinh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhất thời, chỉ thấy trên bầu trời của Siêu Thần Cổ Tinh hiện ra một hư ảnh khổng lồ che trời lấp đất, lực lượng như có thể hủy diệt tất cả, trực tiếp đè xuống cả Hộ Tinh đại trận.
. . .
Ầm! Ầm! Ầm!
Một tòa tử vong quốc gia hắc khí ngập trời, giống như có vô số vong linh đang gào thét đang ầm ầm giáng xuống bao trùm một phần ba Siêu Thần Cổ Tinh.
Lực lượng tử vong như tấm màn đen trút xuống, nháy mắt đã bao phủ các phụ pháo trên cơ giáp vệ tinh bên ngoài Hộ Tinh đại trận, trong tiếng nổ lớn vang vọng cả vũ trụ, Hộ Tinh đại trận của Siêu Thần Cổ Tinh giống như một tờ giấy bị nổ tung.
Ảnh hưởng của năng lượng màu đen giống như sao băng cuồn cuộn thổi quét về rất nhiều các thành phố của Siêu Thần Cổ Tinh.
Trong lúc đó, không biết bao nhiêu người của Siêu Thần Cổ Tộc đã bị lực lượng tử vong ăn mòn mà tan thành tro bụi.
Đế Khâm Na Tịch nhìn cảnh tượng trước mặt, vốn dĩ bà ta đã suy yếu, ngay lập tức khí huyết công tâm, há mồm phun ra một ngụm máu lớn.
Thành phố bị lực lượng tử vong bao trùm, tiếng kêu rên vang trời.
“Tại sao lại như vậy, là ta làm sai rồi sao?”
Vẻ mặt Đế Khâm Na Tịch như tro tàn, thật không ngờ bà ta trả giá lớn như thế, vẫn không thể giết chết tên kia.
Hơn nữa không chỉ không thể làm hắn bị thương, ngược lại còn làm cho chính mình thành nửa chết nửa sống.
Tinh trận đã tồn tại tỷ năm, nhưng lại bị hủy diệt ở trong tay mình, bà ta khó có thể chấp nhận kết cục này.
Lồng ngực bà ta phập phồng kịch liệt, thù hận đối với Cố Trường Khanh đạt tới mức xưa nay chưa từng có, nhưng hiện giờ ngay cả động một ngón tay thôi bà ta cũng thấy tốn sức.
Hơn nữa, càng bi ai hơn chính là, bà ta không thể đánh bại hắn.
Từ biểu hiện vừa rồi của Cố Trường Khanh thì có thể nhìn ra, thực lực của hắn đã vượt qua cả chiến đế cấp chín mươi chín.
Đối thủ ở cấp bậc như Thần Vũ Trường Không và Hoàng Đế, ở trước mặt Cố Trường Khanh cũng chỉ là con kiến!
Vì sao, vì sao hắn lại có thể tiến bộ với tốc độ kinh khủng như thế?
Trong lòng Đế Khâm Na Tịch tràn đầy không cam, tên này quả thực chính là tồn tại mà không có một sinh linh nào có thể chiến thắng.
Mà Tần Đế ở bên cạnh thì ánh mắt kích động, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng vào lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh nổ nát Hộ Tinh đại trận, ông ta cảm thấy được một loại thỏa mãn khó có thể hình dung bằng lời, cùng với cảm giác tự hào vì là Nhân Tộc!
Đây là sức mạnh của Nhân Tộc, là sức mạnh của Đế Quốc Lam Tinh!
Xem ra Nhân Tộc đã có người kế thừa, Cố Trường Khanh còn mạnh hơn ông ta lúc ở đỉnh cao không biết bao nhiêu lần, Tần Đế nhìn thấy cảnh này, đã cảm thấy cuộc đời của mình trọn vẹn rồi.
Đế Quốc Lam Tinh được Cố Trường Khanh dẫn dắt, nhất định sẽ đi lên độ cao trước nay chưa từng có, thậm chí vượt qua huy hoàng ngày xưa, ông ta thật sự bội phục Cố Trường Khanh từ tận đáy lòng.
Mà Thần Vũ Trường Không ở một bên lúc này cũng lâm vào mờ mịt, ông ta đã biết thực lực mình chắc chắn đánh không lại Cố Trường Khanh, hiện tại Hộ Tinh đại trận cũng không còn, Siêu Thần Cổ Tinh bị tấn công đã là chuyện không thể tránh khỏi.
Đế Khâm Na Tịch cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vô lực nằm trong lòng Thần Vũ Trường Không.
Mà đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói của Ngục Hoàng:
“Cái Hộ Tinh đại trận này của các ngươi quả nhiên không đáng tin cậy, muốn chế phục Cố Trường Khanh, xem ra vẫn phải để ta tự mình ra tay!”
Nghe được lời này, trên khuôn mặt tái nhợt xám như tro tàn của Đế Khâm Na Tịch lại tỏa ra ánh sáng.
Thần Vũ Trường Không cũng nghiêm túc nói:
“Ngục Hoàng, nếu như ngươi thật sự có thể bắt được Cố Trường Khanh, ngươi muốn cái gì, chúng ta đều có thể tận lực thỏa mãn ngươi.”
Ngục Hoàng cười lạnh nói: “Ngoại trừ Cố Trường Khanh, vài thứ trong tộc của các ngươi ta hoàn toàn không hứng thú.”
Nói xong, Ngục Hoàng tự mình mở ra một cánh cửa truyền tống, đi vào bên trong, biến mất tại chỗ.
Đế Khâm Na Tịch và Thần Vũ Trường Không đều vô cùng chờ mong, Ngục Hoàng là hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Nhìn có vẻ Ngục Hoàng vô cùng tự tin với thực lực của bản thân, ít nhất vào lúc gã nhìn thấy Cố Trường Khanh thoải mái đánh nát Hộ Tinh đại trận kia mà vẫn không hoảng loạn, vậy chứng minh gã không hề e sợ Cố Trường Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận