Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 232: Chọc Vào Người Không Nên Chọc Tới…

Cố Trường Khanh không hề động đậy, tránh cũng lười tránh, để vòng lửa màu đen tùy ý dừng trên đỉnh đầu, tiến vào thức hải của hắn.
. . .
“Hẳn là hoàn toàn bị hủy diệt!”
Tác Nhĩ nhìn thấy Cố Trường Khanh không chút tổn hao gì, thầm nghĩ trong lòng: “Cho dù ngươi là kẻ đứng đầu ở nơi nào, trong trạng thái không có phòng bị mà trúng một chiêu này của ta, tuyệt đối không thể sống được!”
“Nể mặt ngươi khiến ta dùng đến chiêu rất lâu không dùng này, linh hồn bị hủy diệt, lưu cho ngươi một cái thi thể toàn thây, để ngươi vĩnh viễn lưu lạc trong vũ trụ đi.”
Tác Nhĩ quay đầu, đang định thu hồi áo giáp thì nghe thấy phía sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh của Cố Trường Khanh.
Tác Nhĩ không thể tin nổi quay đầu, nhìn thấy Cố Trường Khanh vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngươi không sao?!”
“Trò chơi kết thúc rồi.”
Không đợi Tác Nhĩ phản ứng lại, các vì sao phía sau Cố Trường Khanh như pháo hoa nứt ra, khắp tinh vực tại một khắc này đều vặn vẹo biến hình.
Răng rắc… răng rắc…
Tác Nhĩ hoảng sợ phát hiện chính mình giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt, xương cốt cả người đang răng rắc rung động.
Ông ta đau đớn giãy dụa, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Trường Khanh.
“Không!”
Tiếp đó, một luồng ý thức cường đại tiến vào trong đầu ông ta, giống như thời không nổ tung mà xé nát linh hồn của ông ta.
Trong chớp mắt, ánh mắt Tác Nhĩ mất đi tất cả thần thái, áo giáp Vĩnh Dạ Viêm Ma trên người cũng theo đó tắt dần ánh sáng.
“Tác Nhĩ?”
Ngu Thành phát hiện khí thế của Tác Nhĩ đã biến mất toàn bộ, vội vàng hỏi.
Nhưng không ngờ, một dáng người cao lớn bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn, còn xách theo cả thi thể của Tác Nhĩ.
“Ngươi đừng qua đây!”
Ngu Thành không tự chủ được lùi về phía sau mấy nước, vẻ mặt kiêu ngạo cố tình làm bậy đã không còn, hiện giờ tràn ngập vẻ khiếp sợ và không thể tin nổi.
Thực lực của Tác Nhĩ là cấp bậc gì, trong lòng cậu ta hiểu rất rõ.
Có Tác Nhĩ bảo vệ bên người, ở cả Tây vũ trụ, cậu ta có thể đi ngang.
Nhưng mà Tác Nhĩ có thể khiến cậu ta đi ngang lại bị người khác tùy ý bóp nát trong tay.
“Ngu Thành ca ca, Tác Nhĩ làm sao vậy?”
Thiên Giác cảm nhận được sự run rẩy trên người Ngu Thành, khó hiểu hỏi.
“Đồ đàn bà ngu ngốc!”
Ngu Thành âm thầm mắng trong lòng, nếu không phải cô ta cứ muốn cái gì mà tọa kỵ Tinh Không cự thú thì sao lại gặp phải tôn sát thần này.
Nhưng mà giờ phút này, nghĩ cách thoát đi mới là quan trọng nhất.
Ấn ký màu xám trong tay Cố Trường Khanh lóe lên, bao trùm cơ thể Tác Nhĩ.
Đế văn Vĩnh Dạ Viêm Ma đã tới tay.
Đây cũng không được tính là thần văn mạnh mẽ gì, nhưng mà cũng có năng lực đặc thù.
Nếu giao cho sinh linh thích hợp sử dụng, chưa chắc không thể tạo ra hiệu quả mạnh mẽ.
Cố Trường Khanh suy tư một lát, trong lòng đã có kế hoạch.
Hắn vung tay một cái, thi thể Tác Nhĩ chết không nhắm mắt đã trôi dạt vào vào không trung, trở thành rác rưởi lưu lạc trong vũ trụ.
“Ta là thiếu chủ của Thương Vương cổ tộc, ngươi dám động vào ta thì sẽ phải tiếp nhận lửa giận của cả tộc ta!”
Thấy ánh mắt của Cố Trường Khanh nhìn về phía mình, Ngu Thành sợ hãi nói.
“Ồ, nhưng cũng khiến ta hơi bất ngờ.”
Cố Trường Khanh cười nhạt, không ngờ chỉ đi ra bắt một con Tinh Không cự thú, vậy mà còn gặp được thiếu chủ của Thương Vương cổ tộc.
Xem ra Thương Vương cổ tộc ẩn giấu tại một nơi nào đó của Tây vũ trụ, thật sự là không uổng công đến đây.
Từ trong miệng Nghê Nguyệt cổ tộc, hắn biết Thương Vương cổ tộc cũng từng là một trong những chủng tộc mạnh nhất phụ thuộc vào Lam Tinh trong quá khứ.
Lúc Cố Trường Khanh chuẩn bị giam cầm Ngu Thành để sưu hồn, Ngu Thành bỗng nhiên tung một lá bùa trong tay ra.
Lá bùa cổ thần bí mà cường đại nháy mắt kết thành một quầng sáng màu vàng kim, ngăn cách Cố Trường Khanh với Ngu Thành và Thiên Giác ra hai bên.
“Ngươi đã chọc giận ta, chọc giận tới Thương Vương cổ tộc ta, còn nữa!”
Ngu Thành vuốt ve gương mặt của Thiên Giác, nói: “Không chỉ có thế, ngươi cũng đã chọc giận Hạo Tuyết học cung, tiếp theo, ngươi cứ chờ mà lâm vào sự truy sát vô cùng vô tận giữa các vì sao đi!”
Ngu Thành vốn còn lộ vẻ hoảng sợ, lúc này ở trong quầng sáng màu vàng kim thì lại trở về kiêu ngạo ương ngạnh.
Những thần văn giả ở đây thấy thế thì cũng muốn đi lên xé nát cái miệng của cậu ta, một trận tai bay vạ gió này hoàn toàn là do hai kẻ này tạo thành.
Không ít thần văn giả có bạn bè người thân bỗng nhiên bị chết trong trận xung đột vừa rồi, nếu nói trong lòng không hận thì không có khả năng.
Nhưng mà nghĩ đến Thương Vương cổ tộc sau lưng cậu ta, nhóm thần văn giả lại thu hồi suy nghĩ.
Thương Vương cổ tộc, đó là tồn tại mà bọn họ không thể trêu vào.
Đợi khi quầng sáng ổn định, lá bùa lại nở rộ ánh sáng màu đen.
Xung quanh quầng sáng, dần dần có một cánh cửa trùng động cỡ nhỏ có thể để vừa cả quầng sáng tiến vào dần dần hiện lên.
Ngu Thành ở trong quầng sáng làm một động tác cắt cổ với Cố Trường Khanh ở bên ngoài, đắc ý dạt dào lùi về phía trong trùng động.
Cố Trường Khanh không ngờ trên người kẻ này còn cất giấu bảo bối thoát thân.
Nhưng mà bản thể bảo vật này vậy mà lại là một lá bùa, thân là người Lam Tinh, tự nhiên không xa lạ gì với bùa chú.
Thương Vương cổ tộc từng phụ thuộc vào Lam Tinh, có lẽ bùa này chính là truyền thừa từ Lam Tinh rồi lưu truyền ra ngoài.
Thấy nửa cơ thể của Ngu Thành đã tiến vào trùng động, Cố Trường Khanh nâng tay lên, nói: “Ta cho ngươi đi chưa?”
Ngu Thành trong quầng sáng sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ giễu cợt: “Ha ha, vậy ngươi có giỏi thì ngăn cản ta đi!”
Vừa dứt lời, Ngu Thành hoảng sợ nhìn thấy, chỉ một quyền của Cố Trường Khanh đã khiến cho quầng sáng do lá bùa sinh ra biến thành những điểm sáng nhỏ, sau đó biến mất không thấy.
Sức mạnh cực lớn xuyên thấu qua quầng sáng, truyền tới trên người Ngu Thành và Thiên Giác, hai người bị thương nặng, hộc máu không ngừng.
Nếu như không phải Cố Trường Khanh muốn giữ lại tính mạng cho Ngu Thành để tìm ra vị trí của Thương Vương cổ tộc, vậy thì một quyền vừa rồi, hai người cộng thêm cả trùng động đều đã bị nghiền nát thành tro bụi.
“Tha mạng…”
Ngu Thành đã bất chấp tôn nghiêm và thể diện của thiếu chủ Thương Vương cổ tộc, lúc này cậu ta chỉ thầm nghĩ muốn sống sót.
Bởi vì còn sống thì mới có cơ hội trả thù, chết rồi thì báo thù gì nữa.
“Ngu Thành ca ca, ta đau quá!”
Thiên Giác ôm ngực, cô ta từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn, vẫn luôn được mẫu thân Hạo Tuyết Thương Lam bảo vệ rất tốt, chưa từng phải chịu uất ức gì.
Vốn tưởng rằng cùng thiếu chủ của Thương Vương cổ tộc đi du lịch các hành tinh, lại thêm có Vĩnh Dạ Viêm Ma bảo vệ, hẳn phải là không có sai sót gì mới đúng.
Chỉ là lại cố tình chọc vào người không nên chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận