Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 234: Tiếp Nhận Lời Mời

Tây vũ trụ, ở một nơi yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên từng gợn sóng.
Một cái trùng động loại nhỏ bỗng nhiên mở ra, trong trùng động có một thân ảnh chật vật bất kham nhảy ra.
“Đáng chết! Suýt nữa là chết rồi! Hắn rốt cuộc là người phương nào?”
Ngu Thành đáy lòng vẫn còn sợ hãi, vừa sợ hãi vừa căm hận.
“Thiên Giác?”
Ngu Thành theo thói quen nhìn về phía sau mình, lại phát hiện không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Nhưng vì sao cậu ta vẫn còn nắm tay Thiên Giác?
Ngu Thành cúi đầu nhìn, chỉ thấy cô gái thích làm nũng trước mặt mình, giờ phút này chỉ còn lại đúng một cánh tay.
“Bất kể ngươi là ai, ta nhất định phải băm ngươi thành trăm mảnh!”
Ngu Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngay lúc cậu ta lấy ra quang não định liên hệ với gia tộc, bên người cậu ta lại có một cái trùng động mở ra, một người phụ nữ khoác áo choàng từ trong trùng động đi ra.
“Ai!”
Ngu Thành cảm nhận được không gian bên người dao động, đột nhiên quay đầu, tràn ngập đề phòng nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ vừa xuất hiện
Người phụ nữ chầm chậm kéo áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ, chầm chậm bước ra, vòng eo nhỏ nhắn, từng cử chỉ hành động lại lộ ra mị lực thướt tha thành thục.
Ngu Thành thoáng chốc có chút ngây ngốc, trong vũ trụ vậy mà lại có phụ nữ bậc này.
Thiên Giác tất nhiên rất đẹp, nhưng so sánh với người phụ nữ trước mặt này, khác biệt về khí chất quả thực có thể nói là kém cả vạn cái tinh hệ.
“Làm sao, Ngu Thành thiếu gia, vừa rồi cứu ngươi, nhanh như vậy đã lật mặt không nhận người rồi?”
Người đàn bà này đúng là Đế Khâm Na Tịch.
Ngu Thành lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ kiều diễm trong đầu, híp mắt nhìn Đế Khâm Na Tịch.
“Ta cũng không quen biết ngươi!”
Cảm nhận được Đế Khâm Na Tịch không có ác ý, Ngu Thành vẫn cẩn thận mà nói.
Dù sao vừa mới trải qua lễ rửa tội sinh tử ở Cửu Trọng Thiên, tất cả đều không quan trọng bằng cái mạng nhỏ.
“Ngươi đúng là quý nhân hay quên việc, nếu không phải ta làm gián đoạn công kích của Cố Trường Khanh, ngươi cho là ngươi chạy trốn nổi sao?”
Đế Khâm Na Tịch che miệng cười ha ha ra tiếng, trong đôi mắt mị hoặc câu hồn phảng phất như ẩn chứa vô tận xoáy nước.
“Cố Trường Khanh? Là tên của kẻ kia?” Vẻ mặt Ngu Thành âm trầm lạnh như băng, rít ra một câu từ kẽ răng: “Nói cụ thể về hắn cho ta!”
Trong lòng Đế Khâm Na Tịch vui vẻ, tên ngu xuẩn này còn dễ dàng lừa gạt hơn cả trong tưởng tượng của bà ta.
...
Ngoài cửa lớn của Vũ Trụ chi thành.
Nhóm thần văn giả yên lặng nhìn Cố Trường Khanh bay về phía Tinh Không cự thú.
Trước đó bọn họ còn muốn làm quen với bá chủ ở Nam vũ trụ này một chút.
Cho dù người ta căn bản khinh thường làm quen với mình, nhưng bất chấp mặt mũi mà kết một cái thiện duyên thì vẫn là chuyện tốt.
Nhỡ có ngày nào đó phát sinh xung đột với kẻ địch, có lẽ xưng ra tên của vị đại lão này thì sẽ có khả năng bảo toàn được tính mệnh.
Nhưng mà hiện tại đã biết thân phận của Ngu Thành, rất nhiều thần văn giả đều xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu.
Thương Vương cổ tộc, đó là tồn tại mà chỉ cẩn giậm chân một cái, cả Tây vũ trụ đều phải run rẩy.
Hiện tại chỉ cần có chút quan hệ nào với người đàn ông này, đắc tội với Thương Vương cổ tộc, về sau có còn muốn sống ở Tây vũ trụ hay không?
Ô…
Cảm nhận được ý niệm mà Cố Trường Khanh truyền đến, tầm mắt của Tinh Không cự thú tập trung vào người hắn.
Đứng trên bầu trời, Cố Trường Khanh thu hồi quỷ văn trên người, mặc một thân quân trang của Đế Quốc chi chủ, dáng người cao lớn thon dài đội trời đạp đất, trời sao sáng vô tận giống như đều biến thành phông nền cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận