Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 237: Đích Thân Tới Thần Vũ Cổ Tinh Tìm Người

Ngu Thành còn đang muốn nói chuyện, Ngu Hạo bỗng ngẩng đầu nhìn về một hướng, đoạn nói: “Có khách tới.”
Ngu Thành và Đế Khâm Na Tịch bất giác hướng mặt nhìn lên phía trên.
Thương Vương cổ tinh bốn mùa như xuân, giờ khắc này tuyết lại rơi đầy trời, trên bầu trời nơi cổ thụ xuất hiện một thân ảnh màu băng lam, phía sau bà ta là thanh kiếm màu băng lam huyễn hóa thành mười hai cự kiếm, chúng nó lơ lửng trên bầu trời, nhắm ngay về phía cổ thụ.
Hàn khí tùy ý phiêu đãng tại mỗi góc của cổ thụ, Ngu Hạo không hề nhúc nhích nói: “Thiên Nguyệt cung chủ, vì sao lại tới tận đây?”
Thiên Nguyệt Thiên Dương nghe thế, hàn ý trên người lại càng tăng vài phần, trong ánh mắt như dấy lên ngọn lửa màu băng lam, nhìn Ngu Hạo không tổn hao gì nói: “Con gái của ta đã chết, nó chính là đi theo bên cạnh tên tiểu tử Ngu Thành này!”
Dứt lời, ánh mắt oán độc của Thiên Nguyệt Thiên Dương nhìn về phía Ngu Thành.
“Thiên Nguyệt a di, ngươi nói vậy là không đúng!” Ngu Thành đứng dậy phản bác: “Là Thiên Giác không nên bắt Tinh Không cự thú con, ai biết lại gặp phải tên điên kia chứ!”
“Ý của ngươi là con gái ta tự tìm cái chết?”
Nghe được lời của Ngu Thành, sắc mặt của Thiên Nguyệt Thiên Dương càng âm trầm.
“Ta không có ý này, Thiên Giác muội muội đã chết, ta cũng vô cùng thống khổ, ta không phải đến cầu xin lão tổ dời núi đi báo thù cho Thiên Giác muội muội đây sao?”
Ngu Thành vội vàng nhìn về phía Ngu Hạo, trong mắt mang theo chờ mong.
Nhưng lại khiến cậu ta thất vọng, Ngu Hạo vẫn lắc đầu nói: “Thương Vương cổ tộc ta sẽ không ra tay!”
“Ngươi!”
Thiên Nguyệt Thiên Dương thở gấp.
“Ha ha ha…” Đế Khâm Na Tịch cười lớn, sau đó lạnh lùng nhìn Ngu Hạo nói: “Ha ha, chỉ có chút quyết đoán đó? Chẳng trách lại phải co đầu rút cổ tại nơi hoang vu này, quả thực là gan nhỏ như chuột!”
“Ngươi muốn chết!” Ngu Thành phẫn nộ quát: “Dám sỉ nhục Thương Vương cổ tộc ta!”
“Thằng oắt con, cút qua một bên, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!” Đế Khâm Na Tịch nhìn về phía Thiên Nguyệt Thiên Dương trên không trung, nói: “Có lẽ, chúng ta có thể nói chuyện.”
...
Lam Tinh.
Tòa thành trung tâm.
Đám người Trương Hổ được Cố Trường Khanh sắp xếp vào bảo hộp thời gian tu luyện.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ xem mình có phải nên tu luyện hay không thì nhận được tin tức A Nhĩ Nặc Hàn truyền tới.
“Lão bản! Đế Quốc Chi Nhãn đã tìm được Thần Vũ cổ tinh!”
“Rất tốt!” Vẻ mặt Cố Trường Khanh rét lạnh, đứng dậy nói: “Gửi định vị cho ta!”
Một lát sau, một đoạn số liệu truyền tới quang não của Cố Trường Khanh.
“Hồng Lăng!” Đây là tên mà Cố Trường Khanh đặt cho Tinh Không cự thú: “Lúc ta không ở đây, bảo vệ Lam Tinh.”
Ông lão điên không ở đây, Tần Đế đang ở Siêu Thần cổ tinh.
Mặc dù có phong ấn tồn tại, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Cố Trường Khanh vẫn để Tinh Không cự thú ở lại Lam Tinh.
Hồng Lăng đi tới từ phương xa thấp giọng đáp lại một tiếng.
Cố Trường Khanh gật đầu, mở ra cánh cửa trùng động, đi thẳng tới định vị mà A Nhĩ Nặc Hàn đưa.
...
Cùng lúc đó, Tây vũ trụ.
Thần Hà hệ, Thần Vũ cổ tinh.
Agrhhh…. Agrhhh….
Lúc này, trên bầu trời của Thần Vũ cổ tinh, không gian mạnh mẽ dao động, ngay sau đó là hai tiếng rồng ngâm vang vọng cả tinh cầu.
Một luồng uy áp diệt thế kinh khủng bắt đầu tuôn trào, theo trùng động mở ra, giáng xuống cả Thần Vũ cổ tinh.
“Có kẻ xâm lược! Mau phòng bị!”
“Kẻ nào to gan như thế, dám xông vào cổ tộc ta!”
“Giết hắn ta!”
“Giết hắn ta!”
Trên tinh cầu, vô số Thần Vũ tộc nhân kích hoạt áo giáp thần văn, vô số thần thông giống như vũ bão tập trung hướng về phía bầu trời, nơi có một thân ảnh đang từ trong trùng động bước ra.
Rống! Rống!
Song long sau lưng Cố Trường Khanh rít gào, hai luồng long tức một đen một trắng bắn ra, đi lên nghênh đón các loại kỹ năng thần thông đủ loại màu sắc.
Phanh!
Dưới luồng long tức tử vong và hủy diệt, tất cả những công kích đều bị đánh tan dễ dàng.
“Không thể nào, người nào có sức mạnh to lớn cỡ này!”
“Không hay rồi! Mau tránh ra!”
Oanh! Ầm!
Hai luồng long tức hợp lại làm một, màu xám trắng thổi quét cả nửa tinh cầu.
Vô số sinh linh cũng trong giờ khắc này bị tiêu diệt thành tro bụi.
“A a a! Ta phải liều mạng với ngươi!”
“Thật là đáng sợ, một kẻ như vậy là người mà chúng ta liều mạng là có thể đánh bại sao?”
“Nhanh đi mời Hồng Vân đại nhân!”
“Không, ta vẫn chưa muốn chết.”
Người Thần Vũ cổ tộc chủ động công kích Cố Trường Khanh, không có ngoại lệ, tất cả đều không ai sống sót.
“Đế Khâm Na Tịch, kỹ nữ kia, cút ra đây cho ta!”
Cố Trường Khanh mở ra hình thức áo giáp chung cực của quỷ văn, ánh sáng màu xám trắng lưu chuyển quanh đường cong hoàn mỹ của áo giáp, bên ngoài áo giáp có ngọn lửa màu đen chuyển động, ma văn chằng chịt, khí tức Minh Thần dập dờn.
Dưới sức mạnh kinh khủng này, cả Thần Vũ cổ tinh dường như đều run rẩy.
“Tinh đế bệ hạ, xin hãy hạ thủ lưu tình!”
Trong bí cảnh của cổ tinh có ba thân ảnh vội vã bay ra.
Đúng là ba huynh muội Thần Vũ Hồng Vân, Thần Vũ Bạch Tinh và Thần Vũ Bạch Phượng.
“Nói cho ta biết Đế Khâm Na Tịch đang ở đâu, giao bà ta ra đây!”
Cố Trường Khanh cúi đầu quan sát, song long ở hai bên vai há to cái miệng lớn đỏ lòm, năng lượng dần dần ngưng tụ trong miệng, tùy thời chuẩn bị phun xuống phía dưới lần nữa.
“Tinh chủ bệ hạ, chúng ta thật sự không biết bà ta đi nơi nào!” Thấy Cố Trường Khanh nheo mắt lại, Thần Vũ Hồng Vân lập tức giải thích: “Bà ta trộm của tộc ta một bộ áo choàng có thể ẩn giấu hơi thở, đã trốn ra khỏi cổ tinh rồi.”
Cố Trường Khanh nhớ tới một màn ở Vũ Trụ chi thành, rõ ràng đã nhận ra được hơi thở của Đế Khâm Na Tịch, nhưng tìm kiếm lại lần nữa thì làm thế nào cũng không tìm ra được.
Thì ra là nguyên nhân do áo choàng ẩn giấu hơi thở.
Nếu là như vậy, muốn tìm được bà ta trong vũ trụ sẽ càng thêm khó khăn.
Nhưng mà kỹ nữ thối tha này hận hắn thấu xương, khẳng định sẽ không một mực ẩn nấp.
Nếu bà ta xuất hiện bên ngoài Vũ Trụ chi thành, như vậy nhất định là có âm mưu.
Ba tháng sau Vũ Trụ chi thành mở ra, bà ta cũng nhất định sẽ tới.
Đến lúc đó nhất định không thể để bà ta dễ dàng chạy mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận