Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 238: Sách Cổ Kỳ Lạ, Vũ Trụ Chi Thành (1)

“Tinh đế bệ hạ, Thần Vũ cổ tộc quả thực đã mạo phạm ngài, nhưng đều do kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia xúi giục, hy vọng ngài có thể tha thứ cho chúng ta, cho chúng ta một con đường sống.”
Thần Vũ Hồng Vân run rẩy dẫn theo hai muội muội quỳ trên mặt đất, cầu xin Cố Trường Khanh tha thứ.
“Tha cho các ngươi cũng được, nhưng…”
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lạnh như băng, nếu không phải vì Đế Khâm Na Tịch thì Thần Vũ cổ tộc cũng không đến nỗi đắc tội Cố Trường Khanh.
Nếu bọn họ đã không định cấu kết làm bậy với Đế Khâm Na Tịch thì hắn cũng không ngại giữ lại bọn họ, muốn tiêu diệt bọn họ chẳng qua cũng chỉ là chuyện thuận tay.
“Chúng ta hiểu, chúng ta sẽ giao ra tất cả tài nguyên của Thần Vũ cổ tộc, chỉ cần có thể cho chúng ta một con đường sống là được.”
Thần Vũ Hồng Vân thở hắt ra một hơi trong lòng, một cửa này xem như là qua rồi.
Chỉ cần mình và tộc nhân có thể sống sót, so với cái gì cũng tốt hơn.
Nhìn thấy Cố Trường Khanh thu lại áo giáp chung cực trên người, Thần Vũ Hồng Vân vội vàng bảo hai muội muội đi lấy ra tất cả tài nguyên trên Thần Vũ cổ tinh, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến Cố Trường Khanh nổi lên sát tâm.
Rất nhanh, Thần Vũ Bạch Tĩnh và Thần Vũ Bạch Phượng đã quay lại, cung kính quỳ trên mặt đất.
Hai cái không gian giới tử lơ lửng trong tay hai người được Cố Trường Khanh thu vào trong tay.
Hắn phân ra thần niệm giống nhau tiến vào trong giới tử, Cố Trường Khanh gật gật đầu.
Xem ra Thần Vũ Cổ Tộc đã sớm chuẩn bị cầu xin mình tha thứ, tất cả tài nguyên đều đã được chuẩn bị tốt.
“Ồ? Đây là?” Vào lúc tra xét một cái giới tử, sắc mặt Cố Trường Khanh vui vẻ: “Tinh bàn và mảnh vỡ thần bí!”
“Đúng, chúng ta biết ngài đang tìm nó.”
. . .
Cố Trường Khanh thu hồi không gian giới tử mà bọn họ dâng lên, không ngờ tới Thần Vũ cổ tộc lại có hai thứ đồ này.
Đám người Thần Vũ Hồng Vân quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu đối diện với Cố Trường Khanh, cảm nhận được hơi thở trên người Cố Trường Khanh dần dần thu liễm, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
“Đế Khâm Na Tịch chết tiệt, suýt nữa bị kỹ nữ thối tha này liên lụy.”
Thần Vũ Hồng Vân mắng thầm trong lòng, thấy vô cùng may mắn vì đã lưu đày bà ta.
Nếu không, bọn họ thật sự phải nghênh đón tai ương ngập đầu.
Thái độ của Thần Vũ cổ tộc khiến Cố Trường Khanh rất hài lòng, xong việc hắn lắc mình rời đi, lại bỗng nhiên nghĩ tới nếu Thần Vũ cổ tộc có tinh bàn và mảnh vỡ, vậy chưa chắc đã không biết các bí mật khác.
Không ngại hỏi xem.
Đám người Thần Vũ Hồng Vân thấy Cố Trường Khanh sắp rời đi, đang chuẩn bị thở ra một hơi.
Ai ngờ giây tiếp theo, dao động của trùng động đột nhiên biến mất, khiến bọn họ sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn không trung, lại thấy Cố Trường Khanh đang chậm rãi bay xuống dưới.
“Tinh đế bệ hạ… ngài, ngài còn có gì sai bảo?”
Thần Vũ Hồng Vân kinh hãi tới cực điểm, Thần Vũ Bạch Tĩnh và Thần Vũ Bạch Phượng thì thất thố ngã ngồi trên mặt đất.
Họ đều cho rằng Cố Trường Khanh đổi ý, muốn xử lý bọn họ.
Đường đường là cường giả cấp chín mươi chín, áo giáp mấy chục tầng, lúc này lại tựa như dê núi đợi bị làm thịt, thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng cũng không khơi lên nổi.
“Sợ cái gì?”
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Cố Trường Khanh biết bọn họ cực kỳ sợ hãi mình, thản nhiên nói: “Ta chỉ là muốn hỏi các ngươi vài vấn đề.”
Nghe Cố Trường Khanh nói thế, trái tim khẩn trương của Thần Vũ Hồng Vân thoáng bình tĩnh lại: “Tinh đế bệ hạ, ngài cứ việc hỏi, chúng ta tự nhiên biết gì nói đó!”
Cố Trường Khanh gật gật đầu, rất vừa lòng với thái độ của Thần Vũ Hồng Vân.
“Về khởi nguyên của Lam Tinh, các ngươi biết được bao nhiêu?”
“Này…”
Nghe được vấn đề Cố Trường Khanh hỏi, Thần Vũ Hồng Vân và hai muội muội nhìn nhau.
Việc từ xa xưa như thế, bọn họ cũng biết được rất ít.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Cố Trường Khanh đã hiểu được thứ bọn họ biết có hạn, không hề so đo, chuẩn bị mở ra trùng động rời đi.
Thấy vẻ mặt hơi thất vọng trên mặt Cố Trường Khanh, đại não Thần Vũ Trường Không nhanh chóng xoay chuyển, ông ta sợ không nhanh chóng nghĩ cách thì hắn sẽ giết sạch luôn cả Thần Vũ Cổ Tộc.
Cố Trường Khanh thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của bọn họ, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, nếu đã đồng ý tha cho các ngươi, ta sẽ không nuốt lời.”
Nói xong, Cố Trường Khanh xoay người rời đi, Thần Vũ Hồng Vân lại hô: “Tinh đế bệ hạ, xin chờ một chút, ta nghĩ ra rồi!”
Cố Trường Khanh đóng lại trùng động, nhìn về phía Thần Vũ Hồng Vân, chờ đợi đáp án của ông ta.
“Ta nhớ ra rồi, trong tộc của ta có một quyển sách cổ kỳ lạ, nhưng mà không ai có thể đọc được nội dung trong sách cổ, ta nghĩ có lẽ Tinh chủ bệ hạ có thể khám phá được huyền bí trong đó.”
Thần Vũ Hồng Vân cẩn thận nói, thỉnh thoảng còn chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Cố Trường Khanh.
“Mang tới cho ta xem.”
Cố Trường Khanh không có hứng thú để ý tới tâm tư nhỏ của Thần Vũ Hồng Vân.
“Xin Tinh Đế bệ hạ chờ một chút.”
Thần Vũ Hồng Vân lập tức hóa thành một tia sáng bay vào trong bí cảnh, lại rất nhanh quay lại, trong tay đang cầm một quyển sách màu đen, nói: “Chính là vật này!”
Cố Trường Khanh nhận lấy sách cổ.
“Còn khá nặng đấy.”
Trên mặt Cố Trường Khanh hiện lên vẻ kinh ngạc, phải biết hắn hiện giờ chỉ cần lật tay cũng khiến vũ trụ chấn động, úp tay là vạn tộc có thể biến mất, sức mạnh cá nhân của hắn có một không hai, khó ai bì lại, nhưng một quyển sách cổ lại có thể khiến hắn cảm thấy nặng, đủ thấy quyển sách cổ này rất đặc biệt.
Lại nhìn Thần Vũ Hồng Vân, cánh tay vừa mới nâng sách cổ thậm chí còn hơi run rẩy.
“Thú vị đấy.”
Cố Trường Khanh dùng tay chạm vào sách cổ, một cảm giác xa xưa hoang vắng bỗng nhiên dũng mãnh tiến vào thần thức của hắn.
Một đạo thần niệm thuận theo ngón tay tiến vào bên trong sách cổ tìm kiếm, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận