Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 25: Lời Mời Trở Thành Minh Chủ Liên Minh Siêu Văn Nhân (1)

Dưới sự chú mục của người sống sót trên toàn quốc, áo giáp Tu La Minh Long của Cố Trường Khanh phủ kín thân thể, tốc độ vô cùng nhanh, hắn phóng thẳng về nơi phát ra tiếng kêu ra lệnh cho kiến triều rút lui.
Cái gọi là kiến triều căn bản không ngăn cản được Cố Trường Khanh.
Nhất là khí tràng cuồng bạo xung quanh thân hắn, những nơi hắn đi qua liền có thể rung chuyển làm đổ vỡ từng mảng kiến lớn.
Quả nhiên là cuồng bạo không cách nào nói nổi.
Thực lực mạnh mẽ như thế khiến cho vô số siêu văn nhân chạy theo không kịp.
Hắn đi qua chỗ nào, bầy kiến chỉ cần có một chút linh trí đều sẽ chủ động nhường ra một con đường.
Dưới một gò núi phía xa xa, ở nơi này đang ẩn núp một con Kiến Hậu lớn bằng hai phần ba Kiến Vương.
Nhìn thấy tên nhân loại đã đánh chết đồng bọn của mình giờ lại đánh tới, nó ngay cả tiếng kêu cũng không dám phát ra nữa, quay người chạy trốn với tốc độ nhanh nhất.
Thế nhưng tốc độ của nó lại kém hơn so với Cố Trường Khanh.
Chờ nó chạy ra khỏi gò núi, Cố Trường Khanh cũng vừa kịp nhìn thấy hình dáng nó.
Hơi rút ngắn khoảng cách, Huyết Mâu trong tay Cố Trường Khanh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trút vào bảy phần lực lượng, sau đó hắn đột nhiên ném mạnh qua.
Vút!
Đùng đùng!
Huyết Mâu xuyên qua khoảng không, sấm chớp đột nhiên hiện lên, chiếu sáng toàn bộ mặt đất.
Dùng tốc độ gấp mấy lần vận tốc âm thanh mà phá không lao đi.
Grào!
Con Kiến Hậu đang chạy trốn quay đầu vừa thấy, nhất thời sợ mất hồn mất vía, trong miệng phun ra một chùm sáng năng lượng, muốn cản lại Huyết Mâu.
Ầm!
Nhưng tốc độ của Huyết Mâu lại quá nhanh, sấm chớp tàn bạo lóe lên, giây lát đã làm tan biến năng lượng của chùm sáng do nó phun ra, như một tia chớp không thể địch lại, vút một tiếng theo cái miệng đang mở ra mà xuyên thẳng qua cơ thể nó.
Nó yếu hơn nhiều so với Kiến Vương.
Nhiều nhất chỉ là cấp bậc tam giai trung kỳ.
Cố Trường Khanh giết chết nó xong thì đi qua đào lấy tinh hạch, sau đó liền quay trở về.
Trên quảng trường lớn nơi trú ẩn, tất cả mọi người đều đang tụ tập ở đây.
Bao tải chứa tinh hạch chất chồng lên nhau, cũng không đếm nổi là có bao nhiêu bao.
Trận chiến lần này, mọi người đều đã giết đến tận hứng.
.
“Trương đại ca, những tinh hạch này dùng để làm gì?”
Đám người Tiểu Đoàn Đoàn và Vương Dung đều đi tới, cô không phải dị năng giả nên rất tò mò.
“Đương nhiên là dùng để tu luyện, số lượng rất nhiều nên cũng không cần kiểm kê, cứ đem chúng nó cất vào kho, mỗi người cứ khiêng mấy bao về tu luyện trước đi.”
Nhìn số lượng thu hoạch bội thu trước mắt, Trương Hổ cười đến nỗi không ngậm được miệng.
Số lượng ít nhất cũng phải trăm vạn.
Giết từ khoảng tám giờ sáng đến hơn bốn giờ chiều.
Tám giờ, trạng thái Tử Thần của Cố Trường Khanh đã tàn sát hai mươi, ba mươi vạn con kiến biến dị.
Meo…
Lúc này, con mèo đen mà Tiểu Đoàn Đoàn nuôi bỗng chạy tới, nhìn qua đống tinh hạch trước mắt, khóe miệng không kiềm được mà chảy nước miếng.
“Hắc Bảo, ngươi cũng có thể dùng những thứ này để tu luyện?”
Tiểu Đoàn Đoàn nhìn sủng vật của mình, ngay cả nước bọt nó cũng chảy ra rồi, cô hơi kinh ngạc.
Meo…
Mèo đen gật gật cái đầu to.
“Vậy… chẳng lẽ chỉ có người bình thường mới không có cách nào sử dụng tinh hạch để tu luyện?”
Tiểu Đoàn Đoàn có chút khát vọng nói.
Trương Hổ lắc đầu: “Ai biết được, chuyện này ngươi phải hỏi lão đại.”
“Đương nhiên có thể, nhưng cần siêu văn nhân sử dụng tinh thần lực dẫn năng lượng bên trong tinh hạch ra ngoài rồi chuyển chúng vào trong cơ thể ngươi để gột rửa thân thể.”
Bấy giờ, Cố Trường Khanh đã quay về, vừa vặn nghe được câu hỏi của Tiểu Đoàn Đoàn nên thuận miệng đáp.
Kiếp trước hắn đã biết được chuyện này, người bình thường tuy không thể chủ động hấp thu tinh hạch mà tu luyện, nhưng vẫn có thể có được năng lượng tiến hóa bên trong tinh hạch, thông qua sự hỗ trợ của các siêu văn nhân.
“Lão đại, thế nào, có phải vẫn còn một con Kiến Vương khác không?”
Trương Hổ, Triệu Phong, Ngô Duệ thấy hắn trở về liền tiến lên hỏi thăm.
Cố Trường Khanh gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đúng là có một con. Tất cả đừng tự mãn, có rất nhiều dị thú có tốc độ tiến hóa còn nhanh hơn chúng ta. Dặn dò xuống các huynh đệ, bảo mọi người nhất định phải chăm chỉ tu luyện.”
“Vương Dung, thím đi nấu cơm đi.”
“Vâng, thiếu gia. Ngọc Hà, Đoàn Đoàn, Hiểu Nhã, mấy cô gái các ngươi đi theo phụ ta!”
Vương Dung gọi các cô vào phòng bếp.
Ngô Duệ thấy vậy liền nhỏ giọng nói: “Lão đại, là sơ sót của ta, lúc ấy không chiêu mộ thêm một nhóm đầu bếp.”
“Không sao, ngày mai ngươi dẫn người đi tới các hầm trú ẩn trong thành phố Long Giang một chuyến, triệu tập một nhóm lao công về, một ngày ba bữa cơm, làm việc mười hai tiếng.” Cố Trường Khanh châm cho mình một điếu thuốc, chậm rãi phân phó: “Nhà xưởng trong nơi trú ẩn của chúng ta cũng cần bắt tay vào khởi công, đất vườn cũng cần gieo trồng.”
Ngô Duệ gật đầu, “Vâng, ngày mai ta sẽ tự mình dẫn người qua đó.”
“Tất cả quay về tắm rửa nghỉ ngơi đi, sau khi ăn xong thì tiếp tục về phòng chuyên tâm tu luyện.”
Cố Trường Khanh dặn dò mọi người xong liền dùng tinh thần lực mang năm cái bao tải lớn rời đi.
Một bao tải to cao hơn một mét, chứa ít nhất bốn đến năm ngàn viên tinh hạch.
Tinh hạch trong cơ thể đám kiến này đều lớn như củ lạc.
Cố Trường Khanh rất rõ ràng, dị biến sơ kỳ đối với người bình thường thì rất nguy hiểm, nhưng đối với siêu văn nhân thì lại có rất ít uy hiếp.
Nhưng qua một khoảng thời gian nữa, chỉ cần bọn chúng biết được cách hấp thu tinh hoa của trăng máu vào ban đêm, cùng với việc cắn nuốt đồng loại để tiến hóa, thì khi ấy áp lực mà siêu văn nhân gặp phải sẽ rất lớn.
Cho nên hắn phải bằng mọi giá tranh thủ quật khởi trong thời gian ngắn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận