Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 262: Tòa Thành Mà Nhân Tộc Từng Chinh Chiến?

“Thành!”
Hoàng Đế hưng phấn thúc giục thần văn, Ngũ Trảo Kim Long gầm một tiếng bay lên, đầu rồng trên bầu trời xoay lại, tiến thẳng vào cơ thể Hoàng Đế.
Cùng lúc đó, quả cầu lửa được ngưng tụ trước ngực, ánh sáng xanh vây quanh song chưởng, vòng sáng kim sắc sau lưng, màu đen huyền ở phần bụng, cùng với ánh sáng màu trắng dập dờn quanh thân Hoàng Đế đồng thời dung hợp lại.
Lát sau, một bộ áo giáp long văn màu vàng kim bám vào trên người Hoàng Đế.
Trước ngực áo giáp là lớp kính bảo vệ màu đỏ sẫm tỏa ra thần quang chấn nhiếp linh hồn, những thần văn giả có thực lực hơi thấp một chút thì dù chỉ liếc nhìn một cái cũng sẽ bị tổn thương linh hồn.
“Đây là áo giáp Đế Hoàng sau khi tiến vào Siêu Thoát chi cảnh sao?”
Trước đó, bên trong bảo hộp thời gian.
Tuy rằng không gian hư vô vô cùng rộng lớn, nhưng vẫn thiếu đi một vài thứ chân thực trong vũ trụ.
Mà đó lại chính là những thứ nhất thiết phải có để áo giáp Đế Hoàng tăng cấp.
Hoàng Đế mới vừa ra khỏi bảo hộp thời gian quả thực đúng là có đột phá cảnh giới, nhưng thần văn lại chưa tăng lên theo.
Chỉ vì áo giáp Đế Hoàng muốn vượt qua cấp chín mươi chín thì cần hấp thu đủ lực lượng ngũ hành.
Những thứ này chính là thứ mà bảo hộp thời gian không có.
Những thần quang ngũ sắc vừa rồi đúng là do áo giáp Đế Hoàng hấp dẫn tới.
Giờ phút này, áo giáp Đế Hoàng đã hấp thu lực lượng ngũ hành, chính thức hoàn thành đột phá cấp chín mươi chín.
Tất cả sinh linh, vào khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Đế, trong lòng đều sinh ra một áp lực vô hình cùng cảm giác nhỏ bé thấp kém.
“Giả thần giả quỷ, ra tay!”
Không biết là ai hét một tiếng.
Nhìn thấy Cố Trường Khanh và thuộc hạ đã sắp vào thành, thần văn giả ngoài cửa không còn cố kỵ gì nữa mà liên hợp ra tay.
“Tới hay lắm!”
Hoàng Đế tùy tay vung một trảo, ngũ sắc đỏ, xanh, vàng, trắng, đen trong hư không ngưng tụ thành một thanh Đế Vương kiếm màu vàng kim, theo tay ông ta vung lên.
Thoáng chốc, không gian kéo dài qua vô số tinh hệ bị một kiếm này chém đôi.
Bên lề khe nứt không gian, gió lốc thời không như một cái động đen cuồn cuộn nổi lên, liên tiếp cắn nuốt những thần văn giả đang không kịp trốn tránh.
Không gian cũng nứt ra thành một ranh giới rộng lớn không thể vượt qua.
Vô số thần văn giả bị những mảnh vỡ thời không cuốn lấy, khiến cho rất nhiều thần văn giả không thể chống lại, chỉ kịp lưu lại một tia thần niệm cuối cùng.
“Liệu có khả năng đây chính là một cảnh giới hoàn toàn mới hay không?”
...
Bên trong Vũ Trụ chi thành giống như một thế giới độc lập, bầu trời hoàng hôn tử khí âm u, bên ngoài lơ lửng rất nhiều vì sao như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bên trong tòa cổ thành đổ nát này, nơi nơi đều để lại dấu vết của năm tháng và những tòa kiến trúc cổ xưa vô cùng tàn tạ.
Dường như cũng không có ban ngày và ban đêm.
Sau khi đám người Cố Trường Khanh tiến vào đều cẩn thận đánh giá.
Hắc Long biến nhỏ, lại quấn quanh lên cổ tay Cố Trường Khanh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Trường Khanh nhớ tới quyển sách cổ chỉ có bảy trang mà mình xem được ở Thần Vũ cổ tộc.
Cảnh tượng trong sách và trước mắt có nhiều điểm tương tự.
Hoang vắng!
Đổ nát!
Đây là tòa thành mà Nhân Tộc từng chinh chiến trong vũ trụ?
Cố Trường Khanh dẫn theo mọi người đáp xuống trên đường, bắt đầu tra xét xung quanh.
“Lão đại, có chút không thích hợp!”
Trương Hổ nói:
“Không phải Tần Đế nói rồi sao, chỗ này có Tinh Không quái vật đập phá, làm sao lại yên tĩnh như vậy?”
“Hơn nữa lực hấp dẫn ở nơi này có vẻ rất mạnh, cũng có lực áp chế nhất định đối với thần niệm.”
Cố Trường Khanh gật đầu, vừa mới tiến vào trong thành hắn cũng đã cảm nhận được.
Nhưng cho dù lực hấp dẫn có mạnh hơn mấy trăm đến một nghìn lần cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì với bọn họ hiện giờ.
Còn về việc thần niệm bị áp chế, cũng không tạo thành nhiều ảnh hưởng.
“Lão đại, ngươi xem!”
Phía xa truyền tới giọng nói của Chu Tước:
“Dấu vết ở này này tựa như mới để lại không được bao lâu.”
Bên kia, Chu Tước chỉ vào một dấu móng vuốt cực lớn trên tường của một tòa nhà.
Cố Trường Khanh đáp xuống đất, nhìn về phía vết móng vuốt kia, hắn đang muốn nói chuyện.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng rít gào đinh tai nhức óc từ phương xa truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận