Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 265: Cơ Hội Cuối Cùng Để Tự Cứu Lấy Mình (2)

“Lão đại, đã tra xét xong, không có phát hiện gì đặc biệt.”
“Lão đại, bên này cũng vậy.”
Rất nhanh, đám Trương Hổ và Thao Thiết đã bay trở về.
Thành phố này đã hoàn toàn biến thành phế tích, đúng thật là trạm đầu tiên để Tinh Không hung thú săn giết những thần văn giả tới từ bên ngoài.
“Tiếp tục đi vào, mấy người các ngươi phân tán ra, không được rời khỏi phạm vi thần niệm có thể tra xét lẫn nhau, một khi xuất hiện nguy hiểm, những người khác toàn lực trợ giúp.”
Cố Trường Khanh đưa ra sắp xếp.
“Vâng!”
Mấy người trao nhau ánh mắt trao đổi, nhiều năm kề vai chiến đấu, bọn họ đã sớm phối hợp không có kẽ hở.
Trong nháy mắt, mấy người đã phân công xong, đều tự đi về phía bọn họ muốn tra xét.
...
Ngoài cửa lớn.
Đối mặt với gần như toàn bộ thần văn giả mạnh mẽ công kích, Hoàng Đế không hề sợ hãi, ngược lại cả người đều càng thêm hưng phấn.
“Hoàng Đế, vào đi, không cần tiếp tục ngăn cản bọn họ.”
Từ bên trong Vũ Trụ chi thành truyền tới một đạo thần niệm.
“Đúng là dễ dàng cho các ngươi!”
Thu hồi Đế Vương kiếm trong tay, Hoàng Đế xoay người đi vào thành.
“Chuyện này…”
“Lão già này sao lại lâm trận bỏ chạy?”
Nhóm thần văn giả đang dốc toàn lực định ra tay hiện giờ đang vô cùng khó chịu!
Lại không biết bọn họ vừa nhặt về được một cái mạng.
Nếu không, một người Hoàng Đế đã có thể giết sạch tất cả ở đây.
Chỉ là khinh thường mà thôi.
“Chắc chắn là bị chúng ta dọa sợ mất mật, từng là đế chủ của Lam Tinh, chẳng qua cũng chỉ có thế.”
“Làm kẻ địch với cả vũ trụ sẽ phải trả giá đắt! Chỉ là một nhân loại, làm sao thừa nhận nổi!”
Hoàng Đế bỗng nhiên rời đi, giống như cho tất cả thần văn giả ở đây một liều thuốc yên tâm.
“Đây căn bản chính là mưu kế của tên Nhân Tộc Cố Trường Khanh xảo trá kia, cố ý ngăn cản chúng ta, chỉ là vì đi vào trước để lấy được chỗ tốt!”
“Thật sự đáng hận, Cố Trường Khanh, tuyệt đối đừng để ta gặp được, nếu không nhất định sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”
“Còn chờ cái gì? Nhanh vào thôi!”
Xích!
Ngay tại lúc bọn họ đang trào phúng, đột nhiên một đạo kiếm quang kim sắc chiếu sáng cả tinh hệ từ bên trong cánh cửa Vũ Trụ chi thành tàn bạo phóng ra, chém chết tất cả các sinh linh đang mạnh miệng thể hiện.
Má nó!
Trong phút chốc, toàn trường chỉ còn lại từng tiếng hít khí.
“Mẹ nó! Đừng ngu xuẩn nữa, vừa rồi suýt nữa thì lan đến gần ta!”
“Đây là đám ngu dốt gì, não tàn à, thật sự cho rằng Cố Tinh chủ là quả hồng mềm?”
“Đi, chúng ta cũng vào thành!”
Sau khi mắng chửi đám não tàn bị giết kia, vô số thần văn giả tụ tập tại mảnh trời này đều giống như từng tia sáng bay vào Vũ Trụ chi thành.
“Có chút kỳ lạ.”
Ngu Hạo hút khô hai thần văn giả vừa đi ngang qua, hơi đăm chiêu nói.
“Ngươi sợ?”
Đế Khâm Na Tịch cười nhạo.
“Có gì đáng sợ? Cho dù có kỳ lạ thì sao, chỉ cần thật sự có thể tìm được kết tinh tiềm năng, Thương Vương cổ tộc ta chính là cổ tộc mạnh nhất vũ trụ!”
Ngu Hạo cũng không chờ Đế Khâm Na Tịch mà tự mình bay về phía Vũ Trụ chi thành.
“Thương Vương cổ tinh chính là bản thể của ngươi, ngươi cho rằng ta không biết? Đến lúc đó, ngươi và Thương Vương cổ tộc đều phải trở thành con rối của ta.”
Đế Khâm Na Tịch nhìn bóng dáng Ngu Hạo, trên mặt lộ ý cười lạnh.
“Vào trong rồi!”
“Không thể nào, chỉ là một cái thành phố rách nát thôi, cần gì phải ngươi chết ta sống!”
“Ngu xuẩn, mở mắt chó của ngươi mà nhìn ra xa xem, đây chỉ là một thành phố bên ngoài mà thôi!”
Nhóm thần văn giả tiến vào đầu tiên nhìn thấy thành phố đổ nát hoang tàn trước mắt, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
. . .
Ngoài cửa lớn Vũ Trụ chi thành đã vô cùng hỗn loạn, vô số thần văn giả nối tiếp nhau, thậm chí không tiếc ra tay giết chết thần văn giả phía trước để xông vào trong.
“Đều cút hết cho ông!”
Lực lượng thần văn mạnh mẽ từ vài tên thần văn giả ở phía sau nghiền áp đánh tới.
Vài thần văn giả không kịp tránh, bất ngờ không kịp đề phòng, bị lực lượng thần văn bàng bạc đánh cho bay ngược ra ngoài.
Một thần văn giả có thần văn cấp bậc không cao lại tử vong tại chỗ.
“Chết tiệt!”
“Thật đê tiện, lại muốn đánh lén!”
Hai tên thần văn giả từ mặt đất đứng lên, phẫn nộ nhìn về phía sau.
“Chó ngoan không cản đường, gà yếu thì nên thành thật mà trốn về sau đi!”
Một thần văn giả cao lớn, toàn thân bao trùm bởi nham thạch, không hề có tính người mà nện bước từ hư không đi tới.
Hai tên thần văn giả đánh giá tu vi của gã, lập tức ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Vũ Trụ đúng là thực lực đại diện cho tất cả.
“Dẫn đường đi!”
Ngu Hạo đi theo phần lớn thần văn giả cùng nhau tiến vào Vũ Trụ chi thành.
Theo sát sau đó, Đế Khâm Na Tịch đứng bên người lão.
Cố Trường Khanh đã không ở nơi này, Đế Khâm Na Tịch chọn một phương hướng rồi bay đi.
Vài thần văn giả từ lúc tiến vào đã luôn nhìn chằm chằm Đế Khâm Na Tịch, lúc này âm hiểm cười đi theo, nhưng không ngờ còn chưa đi được mấy bước đã đột nhiên bị những nhánh cây dài ra xuyên thủng thân thể, sinh mệnh kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận