Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 266: Tăng Lên Một Chút

Không gian trong Vũ Trụ chi thành to lớn, giống như một thế giới độc lập, Cố Trường Khanh thu lại khí tức toàn thân, giống như một tia sáng phi hành trên trời cao.
Thế giới này còn đổ nát và hoang vắng hơn so với hắn tưởng tượng.
Ngoại trừ hung thú hoành hành khắp nơi, trên mặt đất, thậm chí ngay cả cây cỏ cũng đã không còn.
Trong Vũ Trụ chi thành chẳng lẽ ngoài Tinh Không hung thú ra thì không còn sinh linh nào khác?
Vút!
Đột nhiên, từ phương xa trên bầu trời có một con mãnh thú dạng chim, cơ thể có hai màu đen trắng giao nhau, nó vung lên móng vuốt màu u lam sắc bén, phóng thẳng về phía Cố Trường Khanh.
Phốc!
Lúc cách Cố Trường Khanh khoảng trăm trượng, hung thú đang bay cực nhanh lại giống như đột nhiên đụng phải một bức tường vô hình.
Nhất thời cả người máu thịt bầy nhầy rơi từ không trung xuống, mùi máu tanh lập tức hấp dẫn hơn mười con hung thú có hình thái khác nhau gào thét mà tới.
Nhìn hung thú đang ngấu nghiến tranh đoạt máu thịt trên mặt đất, Cố Trường Khanh lùi về sau một chút, sau đó hơn mười con hung thú trong nháy mắt đã bị nổ tung thành huyết vụ.
Hơn mười loại thần văn lực đủ sắc thái đang lơ lửng tại vị trí vừa đứng của chúng nó.
“Quả nhiên, càng vào sâu thì thần văn lực của hung thú càng mạnh.”
Cố Trường Khanh tùy tay vứt bỏ thần văn lực do hơn mười con hung thú lưu lại, tiếp tục bay về phương xa.
Cố Trường Khanh đã đoán sai, bên trong Vũ Trụ chi thành tuy không có nhật nguyệt, nhưng lại có hắc ám luân phiên.
Hắc ám giáng xuống, mặt đất vốn đã không hề có sinh cơ càng thêm yên ắng.
Ngay cả Tinh Không hung thú chạy khắp nơi vào ban ngày cũng đã trốn đi hết.
Giống như trong đêm đen có một thứ kinh khủng gì đó khiến cho bọn chúng không thể không trốn đi.
Hắc ám cũng không thể ngăn cản thần niệm của Cố Trường Khanh.
Cảm ứng được đám Trương Hổ vẫn rất hoạt bát, Cố Trường Khanh cảm nhận được cách đó không xa có một tòa kiến trúc nằm trên hoang nguyên, lập tức tăng tốc bay về phía đó.
Thế giới bên trong Vũ Trụ chi thành giống như có quy tắc khác hoàn toàn với bên ngoài vũ trụ.
Trong này không thể mở ra trùng động, sau khi Cố Trường Khanh tiến vào Siêu Thoát chi cảnh thì đã thoát khỏi giới hạn nhất định của không gian, nhưng ở bên trong Vũ Trụ chi thành thì cũng không sử dụng được.
Chỉ có thể thật sự phi hành, điều này khiến hắn có chút khó chịu.
Trên hoang nguyên, một vùng sa mạc bằng phẳng xuất hiện trong cảm ứng của Cố Trường Khanh.
Một tòa tháp trơ trọi nằm ở chính giữa sa mạc.
Khiến Cố Trường Khanh bất ngờ chính là, trong vùng sa mạc này vậy mà không hề có Tinh Không hung thú tồn tại.
Chẳng lẽ nơi này có chỗ nào khác thường?
Cố Trường Khanh tập trung thần niệm vào tòa tháp.
Tòa tháp chỉ cao ba tầng sáu trượng.
Trên thân tháp truyền ra ý vị tang thương cổ xưa.
Đinh linh…
Trên vùng sa mạc yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông gió.
Cố Trường Khanh nhíu chặt mày, lúc này trên sa mạc cũng không có gió.
Vì sao chuông gió lại động, còn phát ra âm thanh.
Tòa tháp này chắc chắn có huyền cơ.
Cố Trường Khanh bay đến dưới tháp, sau khi nhìn quanh bốn phía thì đi thẳng vào trong tháp.
Nơi này là tầng đầu tiên của tháp.
Khác với sa mạc nằm sâu trong hắc ám ở bên ngoài, trong tháp tự tạo thành một không gian.
Lạnh lẽo, kỳ lạ. Đây chính là cảm nhận đầu tiên của Cố Trường Khanh.
Mặc dù không lớn vô cùng như bên trong bảo hộp thời gian, nhưng mà cũng có phạm vi không gian bằng mấy trăm cái tinh hệ.
Cảm ứng một lần, Cố Trường Khanh cuối cùng cũng phát hiện một thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Trong không gian kỳ lạ này, hai con mắt u ám dần dần mở ra.
Nó nhìn chằm chằm vào kẻ xâm nhập Cố Trường Khanh, lực lượng u ám yên lặng vờn quanh người Cố Trường Khanh, giống như tạo ra một cái nhà giam, muốn bắt giữ Cố Trường Khanh ở trong đó.
“Hung thú này mạnh hơn một chút?”
Phía sau áo giáp chung cực bao bọc lấy Cố Trường Khanh hiện lên Thái Cực Đồ, nháy mắt chiếu sáng một tầng không gian.
Ở trước mặt hắn, một con Tinh Không hung thú màu đen dài mấy vạn trượng đang lơ lửng trong không gian.
Ô!
Giống như đã ở trong không gian u ám quá lâu, hung thú cực kỳ không thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất hiện này.
Nó đột nhiên mở ra cái miệng máu lớn, hai bên khóe miệng có hai cái râu dài nhọn hoắt đang vung vẩy.
“Một con cá nheo?”
Cố Trường Khanh đánh giá hung thú một chút, không chỉ không thấy xấu xí tà ác, ngược lại còn cảm thấy nó có chút đáng yêu.
“Đáng tiếc, Hồng Lăng của ta còn xinh đẹp hơn ngươi nhiều, cho nên, ngươi đi chết đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận