Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 268: âm Dương Chi Lực, Sinh Tử Nghịch Chuyển

“Không ngờ đợi nhiều năm như vậy, người thừa kế rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!”
Tàn ảnh nhìn Cố Trường Khanh, giọng điệu khàn khàn vang lên.
“Người thừa kế, có ý gì?”
Cố Trường Khanh cũng không muốn nghe lời vô dụng, thẳng thắn hỏi vào vấn đề.
“Ha ha ha, chẳng qua ta tin rằng chúng ta vẫn sẽ gặp lại!”
Tàn ảnh cười lớn rồi biến mất trong phòng, hoàn toàn mất đi tung tích.
Cố Trường Khanh cầm chuông đồng trong tay như có chút đăm chiêu.
Hắn là Lam Tinh đế chủ, nếu Vũ Trụ chi thành này cũng là của Nhân Tộc, vậy Cố Trường Khanh thân là Lam Tinh chi chủ được gọi là người thừa kế thì cũng không có gì khó hiểu.
“Vẫn sẽ gặp lại!”
Đây là câu nói cuối cùng tàn ảnh nói ra trước khi biến mất.
Đây có phải có nghĩa là, trong Vũ Trụ chi thành này chắc chắn còn có rất nhiều chân thân của tàn ảnh đang tránh đi.
Thu chuông vào không gian giới tử, Cố Trường Khanh rời khỏi bảo tháp.
Trở lại trên vùng sa mạc thì đã là ban ngày.
Cố Trường Khanh mở thần niệm ra trước, tra xét tình hình hiện tại của thủ hạ.
Mấy người Trương Hổ vẫn còn hoạt bát, nhưng lúc này bọn họ tựa như đều đang bay nhanh về một phía.
“Không đúng, sao không thấy Thao Thiết?”
Thần niệm bỗng nhiên không cảm ứng được vị trí của Thao Thiết.
“Lão đại, rốt cuộc cũng liên hệ được với ngươi!”
Giọng nói lo lắng của Trương Hổ vang lên.
“Có chuyện gì, Thao Thiết đâu?”
Vẻ mặt Cố Trường Khanh âm trầm hỏi.
“Thao Thiết bị tập kích, đối thủ tập kích hắn rất mạnh…”
“Đợi chúng ta phát hiện dị thường thì Thao Thiết và đối thủ đã thoát khỏi phạm vi thần niệm của chúng ta!”
Ánh mắt Trương Hổ lộ hung quang, nói.
“Các ngươi tới gần vị trí của ta, cẩn thận Tinh Không hung thú, tuyệt đối không được sơ xuất.”
Nói xong, thân ảnh Cố Trường Khanh hóa thành một tia sáng, bay về phương hướng nơi Thao Thiết biến mất.
Đám người Trương Hổ vô cùng ân hận, thực lực nhanh chóng tăng lên khiến bọn họ có thể tùy ý đi lại trong vũ trụ, trong lòng dần dần cũng có chút tự đại, mất đi tính cảnh giác đối với nguy hiểm.
Hiện giờ Thao Thiết lại mất tích ngay dưới mí mắt họ, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tự trách.
Nếu lúc ấy bản thân không có lòng tham tra xét thêm một phần của hoang nguyên kia, Thao Thiết cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Hiện tại cũng chỉ có thể cầu mong tốc độ lão đại nhanh hơn chút nữa, lại nhanh hơn chút nữa.
Hy vọng Thao Thiết có thể chống đỡ, chờ được lão đại qua đó.
. . .
Trên không trung bên ngoài Vũ Trụ chi thành, một tia sáng bá đạo phóng thẳng về phía sâu bên trong hoang nguyên.
Nơi nó đi qua, không gian chấn động, gió lốc tàn sát bừa bãi, vô số Tinh Không hung thú vừa mới bay lên đã bị lực công kích đáng sợ của nó nghiền nát.
Tinh Không hung thú trốn không kịp bị dư âm của nó quét qua, tất cả đều không chết cũng bị thương.
Trên không trung, thần văn lực do hung thú chết đi lưu lại biến thành từng điểm nhỏ, Cố Trường Khanh cũng không để ý, trên người mở ra áo giáp chung cực của quỷ văn, càng gia tăng tốc độ.
Thao Thiết là một trong những thủ hạ mà Cố Trường Khanh bồi dưỡng ra sớm nhất, mặc dù không cẩu thả như Trương Hổ, nhưng vẫn có những lúc sơ xuất.
Nhưng đối với những chuyện mà hắn đã phân phó, cho tới bây giờ Thao Thiết cũng không bao giờ qua loa.
Không chỉ có Thao Thiết, tất cả các thủ hạ của Cố Trường Khanh đều như vậy.
Tuy chủ tớ khác biệt, nhưng trong lòng Cố Trường Khanh, bọn họ đã trở thành một phần người nhà của hắn.
Cố Trường Khanh không cho phép bọn họ xảy ra chuyện.
Nhất định phải thử cách nắm giữ quy tắc không gian bên trong Vũ Trụ chi thành, nếu không chỉ riêng việc chạy trên đường thôi cũng khiến cho người ta đau đầu, Cố Trường Khanh âm thầm hạ quyết tâm.
Xuyên qua một thành phố bị phá hư, Cố Trường Khanh tùy ý nhấc tay lên, lực lượng thần văn khủng bố khiến toàn bộ Tinh Không hung thú đang co đầu rút cổ trong thành phố đều bị giết chết.
Hắn tiếp tục bay về phía trước.
Oanh!
Trên hoang nguyên phía xa, thần văn của Thao Thiết trào dâng lực lượng thôn phệ ngập trời.
“Khặc khặc khặc…”
Tiếng cười tà mị truyền đến, một tia sáng u tối từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ nện trên mặt đất.
Hoang nguyên nổi lên bão cát nghìn trượng, khuếch tán ra bốn phía.
Thần niệm của Cố Trường Khanh đã bắt được hơi thở của Thao Thiết.
Chỉ là hơi thở này trong nháy mắt đã yếu đi, tựa như ngọn lửa trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Dưới một kích này, mạnh mẽ như Thao Thiết lại có thể bị trọng thương đến nỗi có nguy cơ tử vong.
Thần niệm của Cố Trường Khanh nỗ lực tập trung vào thứ đang công kích Thao Thiết, nhưng mà sau một kích này, thứ kia tựa như mất đi hứng trí, biến mất tại chỗ vô tung vô ảnh.
Cảm nhận được sinh mệnh của Thao Thiết đang nhanh chóng xói mòn, Cố Trường Khanh từ bỏ suy nghĩ đuổi bắt trong đầu, phất tay xua tan bão cát đang cuồn cuộn nổi lên trên hoang nguyên.
Trong một cái hố tròn không biết bao nhiêu trượng, cả người Thao Thiết toàn là vết thương đang nằm trong vũng máu, đế giáp trên người đã bị phá vỡ, lộ ra cơ thể bị tổn thương bởi độc tố của hỏa diễm do lực lượng thần văn gây ra.
“Tìm chết!”
Nhìn thấy thảm trạng của Thao Thiết, Cố Trường Khanh sôi trào giận dữ, bên trong hố, đất đá và cát bụi giống như không hề có trọng lượng mà lơ lửng trên không, hình thành một cảnh tượng kỳ dị.
“âm dương chi lực, sinh tử nghịch chuyển!”
Thái Cực Đồ phía sau Cố Trường Khanh vốn xoay tròn thuận chiều kim đồng hồ biến thành xoay ngược lại.
Lực âm dương từ sinh hướng đến tử, nghịch chuyển thành tử hướng về sinh.
Từng tia huyền quang theo Thái Cực Đồ nghịch hướng chuyển động tiến vào bên trong cơ thể Thao Thiết, chữa trị thân thể bị thương của anh ta.
Lực âm dương không ngừng xua tan ngọn lửa âm độc trong cơ thể anh ta, rất nhanh đã khiến cho Thao Thiết đang lâm vào hôn mê chậm rãi mở mắt.
“Lão đại, khiến ngươi thất vọng rồi!”
Trong thoáng chốc tỉnh lại, thấy được Cố Trường Khanh đang chữa thương cho mình, Thao Thiết nhịn không được mà trào ra nước mắt.
Cố Trường Khanh hơi gật đầu, lúc này không cần giải thích quá nhiều, nếu không Thao Thiết sẽ lâm vào tự trách không thể kìm chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận